Song song với cuộc hành quân của Mông Tập, các trận chiến khác cũng diễn ra khắp nơi trên chiến trường, ác liệt nhất chính là cuộc chiến của Bá Ninh và Tả Vương Bí.
Quân của Bá Ninh tuy mạnh, nhưng đứng trước sức ép điên cuồng của thủy lục quân dưới trướng Tả Vương Bí thì liên tục bị bức lùi, trong một đêm đã thua liền ba trại, năm vạn quân dưới trướng không còn phân rẻ nữa mà tập trung tại cánh rừng Chúc Lâu.
Còn quân của Tả Vương Bí chia thành ba đội trực chỉ Chúc Lâu mà tiến tới, Chu Phỏng lãnh một đại đội kỵ binh từ góc chính đông tiến lại, anh ta bảo đám tướng sỹ:
- Quân địch giờ đây chỉ là đám chuột cùng đường, khí thế đã giảm, quân ta nhân lúc sỹ khí đang lên nên đánh tràn đi.
- Toàn quân nghe lệnh theo ta vào rừng.
Quân phía sau nghe vậy thì hô vang rồi nối gót theo Chu Phỏng, tuy nhiên khi họ còn cách cánh rừng khoảng chừng năm trăm bước thì phía trước xuất hiện một kỵ binh. Nom theo quân phục thì người này là lính truyền tin của Tả Vương Bí, Chu Phỏng nhìn đánh giá một lúc rồi cho quân dừng lại xem xét tình hình.
Tên kỵ mã phi ngựa nước đại đến gần đại đội thì lập tức lao xuống ngựa quỳ xuống dâng chỉ lệnh, Chu Phỏng tiếp lấy rồi mở ra đọc, trong chỉ lệnh ý nghĩa đại khái như sau:
- Không được vào rừng, đại đội nhân mã tiếp tục vây công.
Bên dưới bức thư còn chốt lại một câu:
- Coi chừng phục kích, quân địch tất dùng tên.
Chu Phỏng đọc xong thì nhìn vào cánh rừng trước mặt, chỉ thấy phía trước những tàng lá um tùm phủ bóng mờ lên vạn vật, sự tĩnh lặng của thiên nhiên đang ẩn tàng một nguy cơ cực lớn.
Chu Phỏng cưỡi ngựa lên trước, hắn không xông vào rừng mà chỉ chạy song song, phía trước hắn giờ đây là những dãy đại thụ thẳng tấp chen chân cùng đám cỏ dại mọc cao, không có gì đáng để chú ý đến. Nhưng trực giác của Chu Phỏng lại không muốn những vật trước mắt đánh lừa hắn, Chu Phỏng thò tay lấy cung tên bắn một mũi vào rừng trước mặt, sau đó hắn nhắm mắt lắng nghe.
Lúc này bên trong rừng một người quay lại nhìn một đám binh sỹ đang lao đến chụp miệng một tên lính nằm dưới đất vì bị trúng tên, người này trừng mắt nói:
- Nếu hắn còn không ngậm miệng lại thì cứ khử phắt hắn đi.
Đứng bên cạnh người cất tiếng, Bá Ninh khoanh tay dựa gốc cây mà nhìn bóng Chu Phỏng đang thoăng thoắc trên ngựa, hắn nói với đám binh sỹ:
- Không cần thiết nữa, bố trí của quân ta từ sớm đã bị địch nhận ra.
- Chúng sẽ rất nhanh bao vây nơi này, lập tức cho ba đội lui sâu vào rừng, ở đây để lại một đội làm nghi binh.
Lời nói của Bá Ninh tuy ngắn gọn nhưng lại bao hàm chiến lược và mưu kế, nhìn thế tiến, cách hành xử của địch không hề nao núng mà chỉ tĩnh lặng chờ đợi, dường như sau mưu kế ấy vẫn còn ẩn chứa kỳ chiêu chưa xuất.
Ấy gọi là: “Địch bất động ta bất động, dĩ bất biến ứng vạn biến”
----------------------------------------------oo-----------------------------------------------------
Bên kia Tả Vương Bí hội những quân sư trong quân lại bàn bạc, chúng quân sư họp lại rồi nói:
- Tả Vương Bí đại nhân, quân địch đã bị bao vây, sao chúng ta vẫn còn chưa đánh vào.
Tả Vương Bí nhìn đám túi khôn phía sau thì cả cười rồi nói:
- Đừng quên ngưỡi lĩnh trận của quân Bắc Nhưng không phải dạng tầm thường.
- Quân lực hiện có của chúng không hao hụt là bao mà lại rút nhanh vào rừng, điều đó cho thấy quân địch thật sự có gian kế.
Đám quân sư theo sau nghe ra thì gật đầu tán thành mà nói:
- Lời đại nhân dạy quả là chí phải, chúng tiểu nhân còn lâu lắm mới có thể theo kịp được khả năng của ngài.
Tả Vương Bí nhìn mọi người, tay hắn một tay cầm bút còn chưa ráo mực, Tả Vương Bí nắm tay ra sau khoang thai rồi nói:
- Chư vị không cần phải nói vậy, tài năng của mọi người nào có thua gì ta đâu, chỉ là mọi người vẫn còn thiếu một chút để trở thành một đại quân sư mà thôi.
Đám người đó nghe vậy thì hỏi:
- Vậy làm thế nào mới có thể trở thành một quân sư giỏi thưa đại nhân.
Tả Vương Bí chỉ tay về phía mọi người mà nói:
- Cần một trái tim bình tĩnh để quan sát mọi việc, cần một đầu óc đủ sáng suốt để nhìn nhận đúng sai.
- Ngoài ra mọi chuyện đều phải nhìn xa một chút, nhưng lại chi tiết những việc vụng vặt kề bên.
- Và luôn phải coi trong đối thủ của mình, xem họ như là những kẻ bất khả chiến bại, có như thế thì mọi quyết định của bản thân đưa ra mới có thể khả dụng được.
- Chư vị à, điều đó không khó chỉ cần mọi người chú tâm một chút, Bí này xin hứa trong thời gian không xa mọi người thực lực sẽ mãnh tiến đi hàng vạn dặm.
Đám túi khôn theo sau Tả Vương Bí nghe lời hắn mà lòng dạ hứng khởi, dạ dạ vâng vâng, còn Tả Vương Bí tay cầm bút chỉ về phía cánh rừng mà nói:
- Hướng gió không tệ, chỉ tiếc là từ sớm đã nằm trong dự tính của ta.
- Tiểu tử, ta muốn xem thử ngươi làm cách nào mà thoát ra khỏi thiên la địa võng mà ta đã giăng ra. Bá Ninh hãy trỗ hết tài ra đi nào.
- Quân đâu bố trận.
Quân lệnh ban xuống , từng đội quân trật tự tiến theo kế sách mà bố binh, quân khí chỉnh tề, hành quân kín cẩn, chẳng mấy chốc bên ngoài cánh rừng chúc lâu người ngựa vây kín đến một con ruồi cũng không thể chui lọt.
Nhìn thế tiến của địch, hai người trầm ngâm quan sát, một người to lớn đứng phía sau nhếch mép cười:
- Thế trận đúng là quá ngạo mạng, tên này thật sự không coi chúng ta ra gì mà.
- Chỉ là nếu hắn thật sự biết địch thủ của hắn là ai chắc hắn muốn cười cũng không cười nổi mà thôi.
Người phía trước nghe vậy thì nói:
- Huỳnh Trung khinh địch cũng là đại kỵ đó. Đừng quên hắn là cánh tay phải của Ngụy Giao, chưa đến bước cuối thì vẫn chưa biết ai hơn ai.
Người này giáng vẻ tuấn mỹ, giáp vàng đai ngọc không ai khác chính là Vương Xương Huy, còn lý do vì sao hắn lại xuất hiện trong quân của Bá Ninh thì quả thật không ai có thể biết được, chỉ biết bên trong sự tình chắc chắn sẽ không đơn giản.
-----------------------------------------------oo---------------------------------------------------
Lại nói lúc này bên trong ải Thiên Hựu tin cấp báo từ khắp nơi tràn về, tin nào cũng là tin bất lợi, tin nào cũng là tin thất trận từ tiền tuyến Đầu tiên là quân của Mông Tập đã phá được Miện Thủy, dẫn đại quân tiến đánh Hào Sơn, sau đó là năm vạn quân của Bá Ninh bị bức phải lui về rừng Chúc Lâu. Còn đại quân Ngụy Giao thì đang giàn quân trên sông, đối đầu với Thân Minh ở phía tả ải Thiên Hựu.
Đứng trên ải Thiên Hựu các vị quân vương nhìn trên sông đỏ lòm ánh đuốc từ thuyền địch thì lòng nóng như lửa đốt, mọi người nhìn nhau than thở, trong khi Nạp Lan Cảnh đặt tay lên trên bờ thành, ánh mắt sắc sảo nhìn mọi sự trước mắt. Khuôn mặt Nạp Lan Cảnh trầm lặng, che lấp những cảm xúc trong lòng, mái tóc ông ta khẽ bay lất phát theo làn gió ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Nạp Lan Cảnh nhìn mặt nước đen kịt trước mặt nói với những vị quân vương phía sau:
- Trận này quả là hung hiểm trùng trùng, thế địch mạnh như sóng cuốn lũ quét, chưa tới mấy ngày đã ép chúng ta vào một chỗ rồi.
- Tình trạng chẳng khác nào là ba ba trong hũ, cá trong ao, mặc cho người ta sinh sát.
- Chư vị phải chăng lúc này mọi người đang rất tuyệt vọng
Lời nói ấy như giọt nước làm tràn ly, khiến lòng người vốn đã hoang mang càng trở nên kinh khiếp bội phần, những bước chân đi ngày càng dồn dập, pha lẫn trong đó là những hơi thở dài sườn sượt của những kẻ được xưng tụng là chí tôn.
Và tình hình càng trở nên trầm trọng hơn khi có một tên quân cấp tốc chạy vào báo cáo:
- Bẩm chư vị quốc vương, Bột Hải đã làm phản mang theo quân lương và hai vạn quân rời chỗ neo đầu theo đầu về Tây Lỗ rồi.
Lời nói ấy vừa dứt, mọi người ở đó đều ngẩn ngơ, phải biết thực lực thủy chiến thì quân Bột Hải chính là chủ lực của cuộc chiến, nay Bột Hải làm phản rồi thì cánh quân của Thân Minh thế lực đơn bạc, chẳng mấy chốc sẽ bị Ngụy Giao nghiền nát.
Mọi người quay sang nhìn Ngô vương, chỉ thấy ông ta mặt mày tím mét không biết phải xử trí thế nào, chỉ quay qua định hỏi tên cận thần nhưng rồi nhận ra tên đó cũng biến mất tự lúc nào. Giữa thế cục hỗn loạn như vậy Nạp Lan Cảnh vẫn không tỏ ra thái độ gì, ông nhìn lên trời cao, sau đó bấm đốt ngón tay rồi thốt ra vài lời:
- Đến rồi!
Ào, ào, ào.
Từ góc Tây Nam một trận gió mạnh mẽ ùa về, nó khiến mọi người đứng trên thành bị chao đảo, cây cối bên dưới bị sức đẩy này mà nghiêng hẳn về một phía.
Rắc
Thanh đại kỳ Bắc Nhung cắm trên tường thành bị sức gió thổi gãy, ngọn đại kỳ nương theo gió bay về phương Nam.
Nạp Lan Cảnh chỉ tay về phía đại trại Tây Lỗ mà nói:
- Chư vị, trận Như Nguyệt chờ đợi bấy lâu đã chính thức bắt đầu rồi.
Lời nói của Nạp Lan Cảnh khiến cho mọi người không hiểu gì, vì chẳng phải chiến trường đã nổ ra từ rất lâu rồi sao. Tuy nhiên khi họ nhìn về phía Nạp Lan Cảnh thần thái uy phong, đứng chấp tay ra sau không âu không lo, thì họ có thể khẳng định lời nói ấy ắt hẳn không phải là một câu nói chơi cho có.
----------------------------------------------------------oo---------------------------------------------
Lúc này đứng trên lâu thuyền, Lý Nguyên nói với Sở Thủy:
- Bột Hải quả là đúng hẹn, chẳng mấy chốc thuyền lương và hai vạn quân Ngô đã đến đây rồi.
- Sở Thủy ngươi thấy đám thủy quân này nên dùng thế nào đây
Sở Thủy lạnh lùng nói:
- Thuyền nhẹ trôi nhanh không thể là thuyền chở lương binh, tên Bột Hải rốt cục cũng lòi đuôi cáo ra rồi.
- Nếu đã vậy thì cứ dùng hai vạn quân của hắn làm mồi cho cá vậy.
Lý Nguyên mỉm cười sau đó phất tay xuống, một đội thủy quân gồm năm chiếc thuyền nhẹ tiến lên phía trước, từ từ tiến về đội thuyền nước Ngô, một tên quân từ thuyền này nói vọng sang:
- Có phải là đội thuyền của Bột Hải tướng quân không, chủ tử ta muốn đội quân của người tạm thời neo đậu ở đây.
- Còn Bột Hải tướng quân phiền người quá bộ qua đại thuyền của chủ tử, tướng quân muốn làm rõ một số chuyện trước khi cho thuyền Ngô quốc tiến vào.
Nghe tiếng nói, Bột Hải đứng trước thuyền cúi đầu đáp:
- Nếu vậy thì làm phiền tướng quân dẫn đường rồi.
Nói rồi Bột Hải leo xuống thuyền, bơi thuyền nhỏ qua thuyền Tây Lỗ, sau đó đội thuyền Tây Lỗ quay buồm trở về, Bột Hải được đưa lên thuyền của Lý Nguyên.
Mông Xung Hạm không hổ là đại thuyền đứng đầu trong thủy thuyền, đứng từ dưới nhìn lên mới thấy được nó to lớn đến nhường nào, thân thuyền đầu trước chạm hình kỳ lân, bên hông chạm khắc muôn thú tinh sảo. Bên hông thuyền hai hàng mái chèo thẳng tấp đến hàng trăm cái mỗi bên kéo dọc đến tận đuôi thuyền, đứng nhìn uy thế của nó Bột Hải không khỏi nuốt nước bọt đánh ực một cái, thầm khen:
- Đúng là hảo thuyền.
- Không ngờ kỹ thuật đóng tàu của bọn phương Nam này lại đạt đến trình độ cao như vậy.
Bột Hải bước lên thuyền, trước mặt anh ta một đội binh, khí giới chỉnh tề giàn hai hàng trước mặt, chính diện hai người đang đứng giữa đội quân. Một người áo choàng da bạch hổ khí ngạo đương trường, thần thái uy vũ, tay nắm chuôi kiếm nạm ngọc, bên cạnh hắn là một lão nhân gầy còm, ăn mặt theo lối thư sinh, hai mắt sắc tựa dao đưa, nhất cử nhất động của Bột Hải dường như đều bị kẻ này thâu vào mắt. Đứng trước hai con người này Bột Hải cảm thấy khí thế của mình dường như đều bị hai kẻ kia lấn áp hoàn toàn.
Người khoác áo da Bạch Hổ nhìn Bột Hải rồi nói:
- Hảo tướng dưới trướng Hoàng Trọng Tham đúng là nhân tài, Bột Hải tướng quân nghe tiếng đã lâu mãi mới có dịp gặp mặt.
- Không biết Tây Lỗ ta có điều gì hấp dẫn mà khiến cho một tướng trung kiên nguyện ý đến hàng, chẳng biết người có thể cho lão phu biết được chăng.
Bột Hải chấp tay phía trước rồi nói:
- Đến bước này không phải Hải tôi không trung thành, chỉ là bị tên trẻ tuổi Vương Xương Huy bức người quá đáng.
- Hải tôi không muốn thấy toàn bộ thủy quân Ngô quốc nhiều năm xả thân vì nước phải chịu chết vì kế sách của kẽ miệng còn hôi sữa kia.
- Nên Bột Hải tôi mới ngậm hờn mang danh phản quốc, uốn gối về Nam quy hàng, mong tướng quân đại nhân rộng lòng thu nhận cho.
Sở Thủy cười lớn, lão ta chỉ về phía Bột Hải mà nói:
- Hừ, khổ nhục kế rẻ tiền như vậy mà ngươi nghĩ rằng có thể qua mặt bọn ta hay sao.
- Bột Hải ngươi tưởng ra người phương Nam chúng ta đều là kẻ ngốc à.
Bột Hải nghe vậy thì cúi xuống phân bua:
- Đại nhân nói gì tiểu nhân không hiểu, Hải tôi một lòng hàng phục không manh tâm gian dối, ngài nói vậy chẳng phải là đang xúc phạm đến tấm lòng của Hải này hay sao.
- Nếu đã vậy thì cứ giết tôi đi thôi không cần phải nghi ngờ là vậy.
Lý Nguyên mỉm cười quay lưng lại rồi nói:
- Muốn giết ngươi không khó, chỉ là ta muốn ngươi nhìn thấy một thứ, sau đó từ từ chết cũng chưa muộn.
Lý Nguyên dứt lời, phất tay xuống một cái, thì từ trên thuyền hai tên quân cằm cờ xanh đỏ ra hiệu phe phẩy. Nhận được hiệu kỳ trống trận thúc vang, rồi từ trong đội thuyền chiến Tây Lỗ, những chiếc thuyền cấu trúc kỳ dị lục tục xuất hiện trước đoàn thuyền. Đội thuyền này lên đến vài trăm chiếc, chạy song song tạo thành ba lớp thuyền ngang che phủ phía trước các lâu thuyền trung tâm của quân Tây Lỗ.
Ầm, ầm, ầm.
Những tiếng động nặng nề của sắt thép vang lên, những trục quay bánh răng khổng lồ được gắn trên thuyền, cùng những khỏa xúc xích nối tiếp theo nhau truyền động, kết cục của việc ấy là những trụ sắt lớn xếp sát nhau, ở mũi có gắn tấm thiết vuông bảng được thả xuống, chạy dọc theo thân thuyền ngăn trước, ngăn sau và hai bên hông. Cả đoàn thuyền di chuyển tạo thành những bức tường thành thật lớn, gắn kết vào nhau che đậy đội thuyền chủ lực Tây Lỗ vào trong.
Đứng bên đội thuyền Bắc Nhung nhìn sang, quân sỹ nước Ngô hoang mang nhìn nhau, chúng nhân nhốn nháo nói với phó tướng chỉ huy Bạch Đạt:
- Lão đại rốt cục đó là gì vậy.
- Còn những thứ xanh đỏ được sơn phết trên thuyền địch lại là gì đây.
Bạch Đạt nghiến răng nói:
- Là đồ chống hỏa công, không ngờ kế hoạch bên ta từ sớm đã nằm trong tính toán của địch.
- Lần này Bột Hải tướng quân hi sinh oan uổng rồi.
Chúng tướng sỹ nghe vậy thì nói:
- Lão đại vậy chúng ta sao đây, đến giờ công kích rồi có nên tấn công không?
Bạch Đạt rút kiếm ra hét lớn:
- Huynh đệ còn nhớ những gì chúng ta đã hứa với Bột Hải tướng quân không?
Chúng binh sỹ bên dưới đồng thanh hét:
- Còn nhớ, nhất quyết phải quét sạch quân thù khỏi mảnh đất quê hương.
Bạch Đạt dẫm chân xuống sàn thuyền đánh rắc một cái, anh ta hét vang:
- Đúng vậy. Bột Hải tướng quân coi chết như về, há chúng ta lại là phường tham sống sợ chết hay sao.
- Chư vị huynh đệ nếu mọi người đã đồng lòng như vậy thì hôm nay chỉ còn cách liều chiến ở đây thôi.
- Hãy cho bọn phương Nam ấy biết thế nào là nộ hỏa của người nước Ngô chúng ta.
- Huynh đệ theo ta. Sát!
Bạch Đạt dứt lời, quân sỹ nước Ngô chiến ý bùng phát, cả đoàn thuyền nhổ neo xông lên, phía trước thuyền có chứa đồ dẫn hỏa được đốt cháy thổi bùng lên, gần trăm hỏa thuyền nương theo sức gió cuồng bạo ào ạt xông vào thủy thành mới dựng lên của quân Tây Lỗ, cũng là bước mở đầu cho trận đại thủy chiến lớn nhất trong lịch sử.