Kết quả có đợi đến khi Văn Thanh Tuệ có mang thai hay không, bọn họ mới đi ra khỏi căn phòng tràn đầy mùi vị tình ái kia?
Dĩ nhiên đáp án là không.
Đợi người đàn ông kia đem cô ăn sạch, giải quyết thật no dục vọng của mình, khiến cô gần như mệt mỏi đến bất tỉnh, trước lúc ấy cô mở miệng nói một điều kiện với anh:" Cho em ngày, trong ba ngày này, em muốn yên tĩnh một chút".
Ý nói là tạm thời cô không muốn gặp lại anh, cô không muốn trốn, nhưng mà cô thật sự cần thời gian để suy nghĩ.
Thiệu Chí Dương tất nhiên không chịu đồng ý, thật vất vả mới tìm cô trở về, anh không thể nào để cô không ở bên cạnh anh, nói gì thì nói, cũng muốn ở bên cạnh cô, ngay cả công ty cũng không đến.
Nhưng mà cô lại nói ra lý do khiến hai người cãi nhau, khiến anh chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Nhưng mà anh kiên trì muốn biết cô ở đâu, nếu cô vô duyên biến mất, để cho ba ngày sau anh không tìm được cô, cái cảm giác đáng sợ đó anh sợ mình chịu không nổi, mà trái tim anh cũng chẳng thể chịu đả kích ấy thêm lần nữa.
Cho nên hai người họ đồng ý quyết định, trong ba ngày này, Văn Thanh Tuệ ở tại nhà của Mạc Giải Ngữ.
Ba ngày nói thật thì cũng không dài , rất nhanh thì trôi qua, ngồi ở trên giường, Văn Thanh Tuệ nhìn điện thoại di động, phía trên màn hình có hiển thị một tin nhắn, chỉ có một câu:
Hôm nay là ngày thứ
Ngày thứ là ngày cuối cùng, khiến cô không khỏi thấy thật vui sướng, nhưng cũng khá khẩn trương, thì ra anh cũng giống cô, mỗi ngày đều đếm từng ngày.
"Tiểu Tuệ, A Dương lại đến, đang ở trong phòng khách... Em có muốn gặp nó không? Từ cửa bỗng nhiên vang đến giọng nói.
Văn Thanh Tuệ quay đầu lại, nhìn về phía Mạc Giải Ngữ không biết đến từ lúc nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập yên lặng, nhớ lại ngày trước cô gặp mặt chị, trên mặt là xấu hổ cùng với kinh hoảng ( kinh ngạc+ hoảng sợ), cô nhìn về phía chị họ mình, chỉ thấy trên mặt chị lúc nào cũng hiện lên nụ cười nhạt, bây giờ lại cau mày.
Kẹp ở giữa Văn Thanh Tuệ và Thiệu Chí Dương, Mạc Giải Ngữ trừ bất đắc dĩ ra không còn từ nào có thể hình dung được cảm nhận lúc này.
Thiệu Chí Dương ngày ngày tới nhà cô, Văn Thanh Tuệ lại giả vờ như không biết cậu ta, cứ ở lại trong phòng, không khí giữa hai người vô cùng kỳ lạ khiến mấy người bạn cùng phòng của cô vô cùng bất mãn, tuyên bố nếu bọn họ không giải quyết, họ sẽ tự giải quyết Văn Thanh tuệ, chính là trực tiếp vất cô ra khỏi phòng!
Cô là một chị họ tốt, làm sao có để em họ mình bị người khác ném ra khỏi phòng, cho nên cô quyết định giúp một tay khuyên nhủ em họ.
"Đã ba ngày rồi, em gặp mặt nó đi, em không nhìn nó càng ngày càng trở lên tiều tụy, gầy đi, nhất định là không có ngủ cùng ăn cơm. Bất luận em ấy làm ra chuyện gì với em, em cũng nên gặp mặt khuyên nó một chút".
Mặc Giải Ngữ không biết ước định của Văn Thanh Tuệ cùng Thiệu Chí Dương, nên ân cần khuyên cô, mặc dù nói, Mạc Giải Ngữ cảm thấy Thiệu Chí Dương có chút đáng đời, nhưng nhìn cậu nhóc này cũng có chút tội tội, huống hồ Văn Thanh Tuệ cũng chẳng có khá hơn chút nào, rõ ràng là không gặp người ta nhưng mà nó vẫn ăn không ngon ngủ không yên.
Mạc Giải Ngữ thật không thể hiểu nổi hai người này đang làm gì, chỉ là cô nghĩ, chỉ cần để hai người bọn họ gặp mặt một lần, hai người họ ít nhiều cũng khá hơn một chút, cho nên cố gắng khuyên em họ đi gặp mặt Thiệu Chí Dương.
Văn Thanh Tuệ chỉ nở nụ cười nhẹ.
Trong ba ngày này, cô không ngừng suy nghĩ tới khoảng thời gian còn bé của mình và Thiệu Chí Dương, nghĩ đến những năm gần đây là do cô ngu ngốc phát hiện ra tình cảm thật của mình, cũng muốn chính miệng anh nói anh yêu cô, về sau anh phải yêu thương cùng cưng chiều cô.
Thiệu Chí Dương yêu cô, hơn nữa còn rất thích, rất thích cô.
Ba ngày này, tất cả những nhớ nhung đều tích tụ lại, Văn Thanh Tuệ hướng chị họ mà mình yêu thích nhất, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào: "Chị ơi, giấc mơ của em, cuối cùng cũng thành hiện thực."
Không có đầu cũng chẳng có đuôi, có lẽ cũng có rất nhiều người hiểu cô muốn nói cái gì, Mạc Giải Ngữ cười một tiếng, tiến lên ôm lấy cô.
"Chúc mừng em...em nhất định sẽ hạnh phúc, Tiểu Tuệ." Trải qua nhiều chuyện như vậy về sau cặp đôi này nhất định sẽ trân trọng đối phương, cho dù sau này hai người họ có những cuộc xung đột, cãi vã nhưng chắc chắn họ vẫn nắm chặt tay của nhau, không buông , cùng nắm tay nhau đến già.
"Nó đang ở trong phòng khách đợi em, đi nhanh đi." Mạc Giải Ngữ buông cô ra, nhẹ nhàng đẩy lưng cô, thúc giục cô, muốn cô nhanh chóng đi gặp người mà mình đã nhớ thương mấy ngày.
Văn Thanh Tuệ đi về phía trước, sau đó xoay người ôm lấy Mạc Giải Ngữ: "Chị họ, chị cũng sẽ hạnh phúc, so với em nhất định chị sẽ hạnh phúc hơn.
Nụ cười bất đắc dĩ hiện lên môi của Mạc Giải Ngữ, nhưng rất nhanh cô đã đem nó che giấu đi, không để cho em họ mình nhìn thấy mà lo lắng cho mình: "Cám ơn em, Tiểu Tuệ, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc. Bây giờ quan trọng nhất là, đừng làm cho A Dương đợi quá lâu, chị sợ nếu em không xuống, không biết cửa nhà chị có bị nó đạp hư không nữa."
Buông Mạc Giải Ngữ ra, Văn Thanh Tuệ vội vã chạy ra bên ngoài
Cô không muốn kiềm chế nỗi nhớ nhung giành cho anh nữa, hơn nữa chị họ còn nói anh trở nên tiều tụy, khiến cô càng không kiềm chế được mà muốn gặp anh.
Chạy đến cầu thang, vị trí này cô có thể nhìn thấy người đàn ông mình ngày đêm mong nhớ, đang đứng ở dưới, ngẩng đầu lên nhìn cô, cô hít sâu bước từng bước xuống bậc thang, từng bước, từng bước đi về phía anh.
Thiệu Chí Dương dang tay, chờ cô bỏ bàn tay mềm mại của mình vào lòng bàn tay anh, để anh nắm lấy cả đời không buông.
Cầu thang ngắn ngủi như vậy, nhưng bỗng chỗng lại trở nên khá dài.
Anh nhẫn nại, không xông lên phía trước ôm cô vào lòng, có trời mới biết, anh nhớ cô như thế nào, anh cũng không thể tin được rằng mình lại nhớ cô nhiều như vậy.
Vì cô, anh đã phạm phải một vấn đề nghiêm trọng, công việc anh cũng chẳng muốn làm, học trưởng giao cho anh một dự án quan trọng, anh liếc cũng không thèm liếc, h, thậm chí ngay cả lúc ngủ, trong đầu anh chỉ nghĩ đến cô.
Anh nghĩ, anh đã trúng phải một loại độc mang tên "Văn Thanh Tuệ", hơn nữa loại độc này cả đời cũng không có thuốc giải, nhưng mà anh cũng vui vẻ chịu đựng....
Thật may là, cô đã đi hết mười mấy bậc cầu thang, đi đến trước mặt an, đem tay trắng nõn của mình đặt vào lòng bàn tay anh, anh đem năm ngón tay mình đan vào tay cô, thật chặt chẽ, khiến cô không thể rút ra được.
"Lần sau cãi nhau, chúng ta dùng biện pháp khác để giải quyết được không? Anh thật sự muốn loại tra tấn mấy ngày không được nhìn thấy em như vậy." Một cánh tay khác ôm cô vào lòng, giống như ôm lấy hạnh phúc lớn nhất, anh hài lòng thở dài thỏa mãn, nói nhỏ.
"Ừ, em đồng ý, em cũng không muốn cuộc sống như vậy." Văn Thanh Tuệ dùng bàn tay còn lại, vòng lên lưng anh, cô đồng ý, biết rõ người đàn ông này mấy ngày nay chịu không ít đau khổ.
"Tuệ, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em." Một bên anh hôn nhẹ trán cô, rồi tựa vào tai cô nói thầm.
Trước kia cảm thấy việc nói lời yêu với đối phương là một chuyện khá buồn nôn.
Nhưng trải qua lần này, dạy cho anh biết rằng, nếu như yêu mà không nói ra, sẽ gặp bao nhiêu hiểu lầm, về sau anh sẽ không bao giờ dối lòng mình nữa, có cơ hội sẽ nói lời yêu với cô, buồn nôn ư, vất nó sang một bên đi.
Ba chữ này, giống như một câu thần chú đối với người phụ nữ, mặc kệ dù nghe anh nói bao nhiêu lần, trong lòng cô không nhịn được mà thấy ngọt , một dòng nước ấm chảy qua trong lòng cô, đây chính là cảm giác của hạnh phúc.
"Em thì sao? Tuệ, em có yêu anh không?" Anh biết rõ còn hỏi.
Nghe anh nói nhiều như vậy, bây giờ cũng đến phiên cô nói rồi, mặc dù anh biết rõ tình cảm của cô, nhưng mà anh vẫn muốn chính tai mình nghe những lời ấy.
Bây giờ anh mới phát hiện, thì ra anh chưa được nghe lời thổ lộ của cô, đối với người kinh doanh mà nói, thì được coi là lỗ vốn, tuyệt đối lỗ vốn. Cho nên anh muốn cô nói ra, hơn nữa mỗi ngày đều phải nói cho anh nghe.
Anh không tham lam, chỉ cần mỗi ngày nói lần là được.
Lần đầu tiên là lúc hai người rời giường lúc anh hôn cô tỉnh lại, lần thứ hai là lúc anh đưa cô đến nơi làm việc, trước khi anh đi cô vẫn nên trao cho anh một cái hôn, đáng tiếc da mặt cô mỏng như vậy, tỷ lệ cô hôn anh sẽ rất thấp, một lần cuối cùng là khi hai người họ về đến nhà, cô sẽ ở trước cửa nói cho anh nghe, tất nhiên, anh sẽ không để ý việc cô nói thêm mấy lần.
Văn Thanh Tuệ nghe yêu cầu này của anh, không nhịn được đỏ mặt, yêu là một việc, nhưng chính miệng nói ra là một chuyện khác.
"Làm sao em không nói, chẳng lẽ em không yêu anh?" anh giả bộ đau lòng, vẻ mặt cực kỳ đau khổ y như thật, thậm chí cô còn cho rằng phản ứng của anh là thật là do cô gây ra.
"Không, em yêu anh."
Cô vội vàng mở miệng, sau một giây nhìn nụ cười trên mặt anh, cô mới phát hiện mình bị anh lừa, cô vừa buồn cười vừa trừng anh, anh còn nghĩ ra phương pháp này để bức cô nói ra chữ "em yêu anh."
"Anh biết rồi, anh cũng yêu em, Tuệ." Gian kế thực hiện thành công, môi anh khẽ hôn lên môi cô, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
"Anh đủ chưa?" cô buồn cười đẩy anh ra, lại không dùng nhiều sức sợ làm đau anh, cô làm sao có thể giận anh? Cô thầm than một tiếng, đời này, cô nhất định nằm trong tay anh mà.
"Đi với anh đến một chỗ." Bất thình lình anh dắt tay cô, hướng xe thể thao của mình đi.
"Muốn đi đâu?" Bị anh làm cho hồ đồ rồi, cô ngây ngốc hỏi: "Em còn chưa nói với chị một tiếng, ..."
"Lát nữa chị ấy sẽ theo chúng ta, bây giờ đi cùng anh đến một nơi." Không cho cô có thời gian phản ứng, anh ôm cô lên xe, mình đi nhanh qua ghế lái, phóng xe ra ngoài.