Chẳng qua là khi ở trong phòng máy lạnh, hơi lạnh khiến anh có cảm giác tỉnh táo lại từ trong nụ hôn nồng cháy này, thì ra, quần áo của cô ướt đẫm , mà khi cô dán chặt vào anh, đem quần áo của anh cũng bị ẩm ướt.
Anh rời môi cô một chút, nhưng cô lại không muốn dứt ra mà muốn hôn anh tiếp.
"Đợi chút, thay quần áo, nếu không sẽ lạnh." Anh dụ dỗ cô.
Hôn không được anh, cô tức giận rồi, cô lấy tay đẩy anh ngã trên ghế sô fa, sau đó đến trước mặt anh, rất nghe lời mà cởi ra quần áo ướt, nhưng lại không thay quần áo mới.
Chỉ còn chiếc áo lót nhỏ nữa là chưa cởi ra, cô ngồi lên eo anh, sau đó cởi áo ướt của anh, nhân lúc anh không chú ý cô cúi xuống hôn anh.
Thiệu Chí Dương ngạc nhiên, một lúc cũng chưa có phục hồi lại tinh thần, cho dù bị cô cởi áo, bị cô bức hôn, anh cũng không có ngăn cản, Tuệ của anh, có lẽ chưa bao giờ chủ động như vậy.
Hôm nay người phụ nữ này dạng chân lên người anh, giống như một cô gái quyến rũ có thể mê hoặc hết tất cả đàn ông này, ở trên người anh, bày ra những vẻ mặt cùng tư thế vô cùng quyến rũ.
Cô gái này, là của anh, chỉ thuộc về mình anh.
Không có thể kiềm chế, anh giữ lấy gáy cô, đổi lại tư thế làm chủ, nhiệt tình hôn sâu, đánh tan toàn bộ lý trí của mình.
Nụ hôn quá mức nồng nhiệt, cướp đi hết không khí của cô, cô muốn xoay mặt, ánh mắt mờ mịt nhìn anh: "A Dương." Cô khẽ gọi.
"Anh đây." Tiếp tục dùng môi khẽ hôn cô, Thiệu Chí Dương lướt qua gương mặt đẫm nước của cô.
Cô đau lòng rơi lệ, cũng không có lau đi, chỉ là ngồi nói: "Em không có nói dối anh, không có lừa anh, em thật sự không có lừa anh, .... Em với Lăng Khấu không phải như anh nghĩ, em chỉ là.... Chi là muốn giúp anh ta theo đuổi Phượng Nhi, sau đó cuối năm anh ta sẽ tặng cho em ba tháng tiền lương, cộng thêm một tháng nghĩ... Em không có yêu anh ta, em thật sự không yêu anh ta, tại sao anh lại không tin tưởng em? Tại sao lại không nghe em giải thích?" Lời nói của cô... Lại một lần nữa khiến tim anh đau.
"Là anh sai, là anh không đúng, là anh phải tin tưởng em." Anh ôm chặt người phụ nữ đang rơi lệ vào lòng, hối tiếc cùng tự trách khiến anh đau lòng.
"Tại sao lại nói em là kẻ lừa gạt? Em chưa bao giờ lừa gạt anh.... Cho đến bây giờ cũng chưa từng có...." Giống như cô không nghe thấy lời anh, cô khóc, chôn sâu vào trong ngực anh, cứ thế mà khóc, đem lo lắng cùng sợ hãi mà nói hết ra ngoài.
"Đừng khóc được không?" Anh đưa tay, nhẹ lau nước mắt trên má cô: "Thật xin lỗi, là do anh ghen với Lăng Khấu nên nói ra những lời nói tổn thương em, tha lỗi cho anh có được không? Anh thề, anh sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy nữa, anh sẽ luôn tin tưởng em, không nghi ngờ em... Tha thứ cho anh, Tuệ, tha thứ cho anh.
Cô vẫn không có nghe lời xin lỗi của anh, chỉ là cứ thế mà khóc, khiến cho anh nghĩ cô khóc mệt mà ngủ say rồi, cũng chỉ có thể đau lòng mà ôm cô, khẽ vỗ về cô, ở bên tai cô nói lời xin lỗi.
Suốt một đêm.
Ánh nắng chói chang, chiếu đến cơ thể của người đang ngủ say trên giường.
Ánh sáng này quá chói, khiến cô không thể không từ trong giấc mộng ngọt ngào mà tỉnh lại, nhưng vì uống quá nhiều rượu nên đầu hơi đau, làm cho cô muốn đập đầu vào tường muốn bất tỉnh tiếp.
"Đáng chết... Lần sau mình, nhất định không uống nhiều rượu như vậy." Đầu chẳng những đau, mà còn đau vô cùng, khiến cho cô vô cùng đau, nói xong lời này chẳng còn sức lực mà nói, lời cuối cùng chỉ còn là giọng nói run rẩy, nói cũng không ra hơi.
Nằm ở trên giường bất động một lúc, chờ cho đầu đỡ đau hơn một chút, cô từ từ mở mắt, nhìn về phía giường lộn xộn, bừa bãi, mà bên cạnh chỗ trống cũng không có người đàn ông mà cô nằm mơ kia.
Thật ra thì cô sớm cũng nhận ra, đó chẳng qua chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi, Thiệu Chí Dương làm sao có thể xuất hiện ở đây, nhưng cô vẫn không nhịn được mà mong đợi, nhưng kết quả vẫn làm cô thất vọng.
"Cũng đúng, anh nói mình là kẻ lừa gạt, anh làm sao có thể tìm đến một tên lừa gạt?" Cô tự chế giễu mình, vén chăn muốn đến phòng tắm, tắm rửa, nhưng một trận lạnh lẽo lại xuất hiện, khiến cô lạnh run
Cô cúi đầu, kinh ngạc thấy mình không mặc gì, cả người không mảnh vải che thân.
Cô vội vàng lấy mền bao quanh người mình lại, cô không có thói quen ngủ trần, nhưng lại không thể biết rõ được, quần áo có phải là do mình uống rượu say rồi cởi ra hay không.
Hơn nữa, trừ cởi quần áo, cô có hay không đã cùng một người đàn ông xa lạ lên giường? ... Cô cũng không dám chắc. Cô cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu là một đống hỗn độn, khiến cô không thể nào suy nghĩ được.
"Không có chuyện gì, mặc dù trên giường giống như có người lăn qua lăn lại, nhưng trong không khí không có mùi vị kỳ lạ, hơn nữa mình cũng không có cảm giác đau nhức...." Cô tự an ủi mình, không tin mình có thể hư như vậy, vừa mới bị Thiệu Chí Dương bỏ, lại có thể cùng một người đàn ông khác lên giường, cuộc đời của cô, sẽ không bi kịch như vậy chứ!
"Sao lại ngồi dưới đất?" Khi cô đã thành công thuyết phục bản thân, thì một giọng nói quen thuộc bỗng dưng vang lên: "Ngã xuống giường sao?"
Văn Thanh Tuệ ngẩn đầu lên, sau đó cả người cứng đờ.
"Mình còn đang nằm mơ sao? Tại sao... Tại sao anh lại ở đây...." Không thể rõ nên tự mình lẩm nhẩm. Chứng kiến anh từ từ tiến lên, chỉ có quấn chiếc áo choàng tắm, lồng ngực to lớn cùng thân thể cao ráo hoàn toàn phơi bày trước mặt cô.
"Còn chưa tỉnh ngủ ư, đã hơn giờ rồi, không đói bụng sao?" Thiệu Chí Dương vén tóc đang rủ xuống má cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, giống như hai người chưa từng cãi nhau: "Tuệ?"
Tuệ?
Cách gọi thân mật này, khiến cô ngẩn người, ngày đó anh tức giận, gọi cả họ tên đầy đủ của cô, hôm nay sao lại dùng giọng nói nhẹ nhàng này mà gọi cô.
Trận cãi vã kia, thật ra chỉ là cô ảo tưởng đúng không?
Những chuyện xảy ra, khiến cô không thể không có ý nghĩa kỳ lạ đó.
"Cơ thể không thoải mái sao?" Thấy cô còn im lặng, ngơ ngác, không hề có phản ứng gì, ánh mắt của anh bắt đầu lo lắng: "Ai cho em uống nhiều rượu như vậy! Em không phải thường khuyên anh đi xã giao cũng không thể uống nhiều, sao bây giờ em lại uống nhiều như vậy?" anh cũng không thể không trách cô, dù trong giọng nói mang theo chút cưng chiều.
Văn Thanh Tuệ trừng mắt nhìn, vẫn không có mở miệng, bởi vì cô còn không biệt được, rốt cuộc có phải anh là thật ở trước mắt cô, còn trận cãi nhau ngày ấy là thật hay giả?
"Tuệ, rốt cuộc em làm sao, nói chuyện được không em?" Thiệu Chí Dương nhăn mày, đôi tay cầm vào gò má mềm mại của cô, đối với sự im lặng của cô khiến anh hết sức lo lắng:"Anh pha cho em ly trà giải rượu, uống vào có thể đỡ hơn một chút, có được không?"
Anh ôm lấy cô, đi tới ghế sa lông trong phòng khách nhỏ.
Trên bàn nhỏ, có bày bữa sáng, trong đó có sandwich cô thích nhất, cũng có sữa tươi mà cô ghét nhất.
Anh đưa một ly nước màu đen cho cô: “Đây là trà giải rượu, uống xong em có thể đỡ hơn một chút". Không cho cô có cơ hội phản kháng, anh đem ly rượu lại gần môi cô, khiến cô không uống cũng không được.
Thật may là, ly nước này cũng không khó uống, uống xong cô thấy mình đỡ hơn, không choáng váng như lúc nãy nữa.
"Anh.... Tại sao lại ở chỗ này?" Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm anh, dùng giọng nói khàn khàn hỏi, cảm giác khó chịu đỡ hơn rồi, bây giờ cô cũng có hơi sức mà đi hỏi anh nguyên nhân.
Thấy cô lên tiếng, lòng anh cũng đỡ lo hơn: "Hỏi gì ngốc vậy?" Anh cười nhẹ, bàn tay có thói quen sờ gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.
Hỏi gì ngốc vậy?
Văn Thanh Tuệ ngây ngốc nhìn anh, không hiểu.
"Anh ở chỗ này, đương nhiên là vì em ở đây, nếu không anh đột nhiên chạy tới đây làm gì?" Lần này anh còn chưa xin học trưởng nghỉ, bây giờ chắc học trưởng đang khùng lên, cho nên Thiệu Chí Dương cũng không tính gọi điện thoại lúc này, tránh mình bị mắng.
Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng giải thích mọi chuyện với cô, khiến cho mọi chuyện xung đột mất hết, sau đó cùng cô hưởng thụ thế giới hai người thật ngọt nào, còn học trưởng, đợi anh hưởng thụ xong, rồi để anh ấy thanh toán với anh.
"Chỉ là việc em hỏi đã nhắc nhở anh, tại sao không nói lời nào mà chạy tới đây, ngay cả điện thoại cũng không mở? Em có biết anh tìm em bao lâu rồi không?" Trong giọng nói của anh, có chút oan ức, cũng không có nhiều trách móc, dù sao thì anh cũng là người có lỗi trước.
"Đó là bởi vì..."
Nói được nửa câu, cô liền dừng lạ, hàm răng cắn môi, hốc mắt lại hồng lên, làm sao cô xuất hiện ở đây, trừ việc thay Lăng Khấu đến ký hợp đồng với một vị khách, còn một lý do quan trọng nữa, cô không muốn gặp anh.
Trận cãi vã kia là thật, không phải là giả.
Anh nói cô là kẻ lừa gạt.
Lòng đau nhói, giống như ngàn mũi tên, cô không thể suy nghĩ được nhiều, tại sao anh lại xuất hiện ở đây.