Gần đây, mỗi ngày Nghiêm Húc Minh đều nghĩ đến cái chết.
Không phải xuất phát từ kích động, mà là bình tĩnh lên kế hoạch. Thời gian, địa điểm, cách thức, di thư viết như thế nào, tài sản để lại phân chia ra sao.
Cũng không hẳn là gặp cái gì đó ngăn trở, chắn ở trước mặt không vượt qua được, chỉ là không hề có nguyên do gì, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác vô lực trước cuộc sống. Có lúc đang nói chuyện, đang ăn cơm, đang lái xe, anh bỗng nhiên quên mất mình đang ở nơi nào, đang làm gì, giống như mới vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài, hành động đã không còn ý nghĩa, trên thế giới cũng không còn bất cứ thứ gì đáng để quan tâm, chỉ là ngơ ngơ ngác ngác, dựa vào chương trình đã được lập trình sẵn mà vận động, mãi đến tận khi bị hủy diệt.
"Tối hôm qua, tôi nhắm mắt lại, nghĩ, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đều đến tiệm thuốc mua hai viên thuốc ngủ." Anh nằm trên sô pha, hai tay đặt lên bụng, chân gác lên tay vịn, mắt nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà.
"Bác sĩ, cô nói xem, nhân viên bán thuốc có bán cho tôi không?"
Tề Mộng ngồi sau bàn làm việc, lật lật hồ sơ của anh, không ngẩng đầu lên, "Anh mất ngủ?"
"Không, tôi muốn để dành, để dành đủ sẽ đi chết."
Tề Mộng ngẩng đầu lên, trầm mặc hai giây, thái độ bệnh nhân của cô rất bình tĩnh.
"Thuốc bán theo đơn, anh không mua được đâu, thế nhưng tôi có thể kê cho anh."
"Cô không cản tôi?" Nghiêm Húc Minh hoài nghi mình nghe lầm.
Anh ta sẽ không tự sát, dựa theo kinh nghiệm từ trước của Tề Mộng mà nói, ít nhất sắp tới sẽ không, "Chuyện này nhất định phải có nguyên nhân. Con người sẽ không vô duyên vô cớ suy sụp."
"Nếu biết nguyên nhân, tôi sẽ không tới tìm cô."
"Có thể chỉ là những chuyện vặt vãnh mà anh không để ý tới." Tâm lý con người có thể xem là một loại máy móc tinh tế kỳ diệu nhất, một hạt cát, một ít tạp chất ngẫu nhiên cũng sẽ dẫn đến hao mòn.
"Đời sống tình cảm của anh thế nào?" Tề Mộng thấy trên hồ sơ viết: Ly dị.
"Đã bảy năm, không tiếp tục được nữa mới ly hôn."
"Có con không?"
"Con gái, tòa xử theo mẹ. Mỗi tuần tôi đều đến thăm nó." Nói đến con gái, Nghiêm Húc Minh không khỏi mỉm cười, "Nhảy nhót tưng bừng, nghịch như quỷ, chắc sinh sai giới tính rồi. Nó thân với tôi hơn, chắc là tôi cho tiền tiêu vặt nhiều hơn."
"Sau đó có hẹn hò không?"
Sau khi ly hôn Nghiêm Húc Minh có vài lần kinh nghiệm hẹn hò, đều rất ngắn, không đến nửa năm đã kết thúc không lý do.
"Xem như đã từng hẹn hò, nhưng tôi không muốn tái hôn." Anh thích độc thân, muốn làm gì thì làm, không cần bận tâm người khác.
Cứ thế nói chuyện lung tung không có mục đích, mãi đến tận lúc hết thời gian tư vấn, Nghiêm Húc Minh mới từ ghế sô pha đứng dậy.
"Thật sự không mất ngủ?" Tề Mộng hỏi câu cuối cùng.
Anh xưa nay đều là nằm xuống liền ngủ ngay, "Quá bận rộn, không có thời gian mất ngủ."
Trên đường về trường học, trời đổ mưa. Mưa không lớn, chỉ lất phất rơi, nhưng trên mặt đất, rất nhanh, nước đã đọng lại thành vũng. Tại mảnh đất không tính là Nam cũng chẳng tính là Bắc này, mùa đông một nửa đều là loại thời tiết quỷ quái này, vừa ướt vừa lạnh, không ai muốn ra ngoài, ai cũng muốn đi xe, vì vậy mà rất hay kẹt xe, đặc biệt là sau giờ tan tầm, Nghiêm Húc Minh lái xe từ hai giờ, tám giờ mới đến.
Cái gọi là "trường học" cũng không phải là trường học chính quy gì, mà là trường dạy ngoại khóa anh mở ra để kinh doanh. Mười năm trước, anh bị xí nghiệp nhà nước sa thải, ra ngoài gây dựng sự nghiệp, từ tay trắng, từ một gian phòng học phát triển đến bây giờ nhân viên đã lên đến mấy chục người, mười phòng học, có nhà ăn, còn mở thư viện, bán tài liệu kiêm tạp hóa. Kỳ thực từ lâu anh đã không còn đứng lớp, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ ở chỗ này, chờ học sinh và nhân viên về hết rồi mới về nhà.
Hôm nay tan học tương đối sớm, lúc anh đến, chỉ có cửa phòng lớp sáu còn mở, còn một học sinh cuối cùng. Đó là một nữ sinh, Nghiêm Húc Minh cũng có biết, tên là Từ Tử Lăng. Cô Dương giáo viên chủ nhiệm đang ngồi bên cạnh giảng bài cho cô bé.
Ngoại trừ bọn họ, trong phòng học còn có một người phụ nữ xa lạ đang tựa vào bàn đầu dãy bàn phía trong, lưng quay về phía Nghiêm Húc Minh. Mái tóc lượn sóng đến vai của cô cột sau gáy, áo cổ lọ màu đen cùng quần bò, đều là kiểu ôm sát, vóc người cao gầy, eo nhỏ mông mẩy, trông vô cùng nóng bỏng.
Nghiêm Húc Minh thèm muốn chốc lát, nghĩ, người ta đến đón con, chắc chắn là hoa đã có chủ, mới tiếc nuối dằn lại trái tim đang rục rà rục rịch.
"Thầy Nghiêm." Cô Dương phụ trách lớp đã trông thấy anh.
Nghiêm Húc Minh trước giờ đều xưng là thầy, không để nhân viên gọi anh là tổng giám đốc, ông chủ này nọ, coi như là không quên ý nguyện ban đầu. Anh thu học phí cao hơn so với các đối thủ cạnh tranh, nhưng rất nhiều phụ huynh tin tưởng thái độ chuyên nghiệp này của anh.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng nói chuyện, hơi quay người sang nhìn anh. Nghiêm Húc Minh lập tức bị dọa sợ, hóa ra đó là một cậu trai, khoảng hai mươi mấy tuổi, mày rậm mắt to, vô cùng anh tuấn, dù cho để tóc dài cũng không thấy ẻo lả, trông cứ như người mẫu lai, cao cấp, thời thượng.
Cậu trai vuốt vuốt mớ tóc trước trán, nháy mắt một cái, mỉm cười.
Hay là bởi vì Nghiêm Húc Minh trong lòng có quỷ, anh luôn cảm thấy đối phương nhận ra cái gì rồi.
"Chào thầy Nghiêm, tôi đến đón Từ Tử Lăng."
Người trẻ tuổi gật đầu chào, giọng nói trầm thấp, gợi cảm, rất đàn ông.
"Chào cậu."
Bài học xương máu, sau này không dám ý dâm bóng lưng của người khác nữa.
"Cháu còn hai câu nữa." Đầu óc Từ Tử Lăng đã bắt đầu xao lãng.
Cô Dương dùng bút chì gõ nhẹ mép bàn, "Đừng xóa, viết nhanh đi."
"Chú chờ cháu ở ngoài." Người trẻ tuổi nói, ánh mắt đảo qua Nghiêm Húc Minh, đi ra ngoài.
Tốt nhất cậu ta không nên ở lại đây làm Từ Tử Lăng phân tâm, Nghiêm Húc Minh nghĩ, cũng theo ra ngoài.
Người trẻ tuổi đi tới hành lang, đẩy cửa sổ ra, bên ngoài mưa vẫn còn rơi, giọt mưa phản chiếu sắc đỏ của đèn nê ông trên đường, theo gió sà vào mặt cậu, tạo thành một lớp hơi nước mỏng manh.
"Tôi hút thuốc được không?"
Đại đa số những tên quỷ nghiện thuốc đều không thèm hỏi, cứ thản nhiên lấy thuốc ra hút, mà người trẻ tuổi này lại hỏi rất lễ phép.
"Được." Kỳ thực trường học cấm hút thuốc, nhưng bây giờ mọi người đã về gần hết, Nghiêm Húc Minh cũng không muốn làm khó.
Cậu trai châm thuốc lá. Là một điếu Nam Kinh, rất nhẹ. Hiện nay rất nhiều người bắt đầu hút thuốc lá nhẹ, kể cả phụ nữ, hình như là một loại trào lưu nào đó, Nghiêm Húc Minh không hút thuốc lá, không hiểu nổi.
"Thuốc lá nhẹ mùi vị khá hơn à?"
Người trẻ tuổi nhíu mày suy nghĩ, "Cũng không hẳn, có lẽ nguy cơ ảnh hưởng tới sức khỏe thấp hơn một chút."
Sợ chết còn hút thuốc, chi bằng giữ gìn sức khỏe thì hơn.
"Cậu là gì của Từ Tử Lăng?" Cô bé từ năm lớp hai đã bắt đầu học ngoại khóa ở trường anh, Nghiêm Húc Minh biết ba cô bé, không phải người trẻ tuổi này, anh biết rất rõ.
"À, tổng giám đốc Từ là ông chủ của tôi." Đối phương ngậm thuốc lá, sờ sờ túi tiền sau mông một lúc lâu, móc ra một tờ danh thiếp nhiều nếp gấp, đưa cho anh.
Ngô Dục, nhà thiết kế trưng bày.
Làm nghệ thuật, chẳng trách để tóc dài.
"Có phải cậu còn có một người anh em, tên là Ngô Cầu?"
Vô dục vô cầu.
Ngô Dục cười đến sặc, "Tôi còn có một em gái, tên là Ngô Sở Vị!"
Chờ Từ Tử Lăng làm bài tập xong, Nghiêm Húc Minh tắt tất cả các ngọn đèn, khóa cửa chính, bốn người cùng nhau xuống lầu.
Anh đi lấy xe, thấy Ngô Dục che dù, cùng Từ Tử Lăng đứng ven đường nhìn quanh, "Cậu không lái xe?"
Ngô Dục nhún vai, "Tôi không biết lái xe."
Vậy cậu ta đến đón người khác kiểu gì?
"Để tôi đưa mọi người về." Tuy rằng tổng giám đốc Từ vừa nãy đã gọi điện thoại xác nhận, Nghiêm Húc Minh vẫn không yên lòng giao học sinh cho người xa lạ. Trước đây anh từng gặp trường hợp một gia đình ly dị, giành nuôi con, giáo viên không hỏi rõ ràng đã để ông bà nội dẫn học sinh đi, kết quả bên ngoại đến tận nơi tìm anh đòi người, rất đau đầu.
Ngô Dục biết anh lo lắng, không từ chối, "Vậy phiền thầy Nghiêm rồi."
Nghiêm Húc Minh tính toán đường đi, trước tiên đưa cô Dương về ký túc xá nhân viên, sau đó đưa Từ Tử Lăng về nhà, cuối cùng trên xe chỉ còn lại anh và Ngô Dục. Ra khỏi tiểu khu, Ngô Dục nói, "Thầy Nghiêm, thầy cứ cho tôi xuống đây, tôi sẽ đón tàu điện ngầm."
Bên ngoài tối đen, gió táp mưa sa, Nghiêm Húc Minh liếc nhìn đồng hồ, sắp mười giờ.
"Đừng khách sáo, cậu ở đâu, tôi đưa cậu về."
Ngô Dục sờ sờ gáy, cảm thấy hơi khó xử, "Thật sự không cần đâu, tôi ở xa lắm."
Nghiêm Húc Minh nói, "Xa đến đâu, cung Quảng Hàn sao? À không đúng, chắc là Ngô Cương."
Ngô Dục cười nghiêng ngả, anh lại rất buồn bực, chỉ là một câu đùa thôi, có cần phải cười dữ vậy không?
Cười xong, Ngô Dục nói địa chỉ cho anh. Nghiêm Húc Minh mở hướng dẫn ra, là tiểu khu Cương Kiến Thành, gần sân bay. Thật sự rất xa, lái xe phải mất gần một giờ, anh hơi hối hận, nhưng đã lỡ nhận lời, không thể lật lọng được.