Trong rừng, Lam Tú Nhi nhìn thấy thi thể đại ca mình mà nói không nên lời. Từ nhỏ nàng đúng là không ưa hắn lắm, nhưng mà nhìn thấy một người chết thật thê thảm, đến thây cũng không toàn vẹn như vậy vẫn khiến cho một thiếu nữ như nàng sởn cả gai ốc, toàn thân lạnh đi.
- Rốt cuộc là hắn gặp phải tai ương gì mà thành như vậy?
Tôn Văn hỏi Vân Kỳ.
- Tiểu nữ nghe thiếu gia nói là bị tàn hồn ma vật đoạt xác.
Nàng nhã nhặn trả lời.
- Vậy ma vật kia giờ ra sao rồi? Không lẽ là đang truy đuổi Cổ Tước?
Tôn Văn nghe nói ma vật đoạt xác thì giật cả mình, không khỏi lo lắng cho Cổ Tước.
- Lúc nãy tiểu nữ cùng với thiếu gia được một cao nhân đi ngang trợ thủ, thiếu gia đã mang nạn nhân đi trong lúc vị kia đánh với ma vật. Lúc tiểu nữ trở lại thì đã thấy Lam Vương như vậy.
Vân Kỳ bình thản đáp.
- Quả thật, lúc nãy ta cảm nhận được khí tức Huyền Tôn vô cùng khủng khiếp, xem ra vị cao nhân trong lời ngươi nói đã giao chiến với ma vật rất kịch liệt.
Tôn Văn gật gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Ta sẽ cho người mang hắn về Lam Hà tông, Lam tiểu thư hãy viết một lá thư giải thích tình huống cho Lam tông chủ.
- Đa tạ Tôn đại nhân quan tâm.
Cả nhóm tạm thời dựng một khu trại nhỏ để giải quyết chuyện Lam Vương.
Lãnh Sương Sương nghe tiếng suối róc rách thì chợt tỉnh lại. Đập vào mắt nàng là khung cảnh tán lá rậm rạp của những cây đại thụ cao lớn chọc trời. Nàng cảm nhận được ngọn gió mát rượi cùng với mùi thơm của thảo dược, làm nàng cảm thấy rất dễ chịu.
Nhưng mà Sương Sương chợt nhớ ra sứ mệnh về Bảo Long thành báo tin cho gia tộc của mình, ngồi bật dậy, sợ hãi nhìn bốn phía xem quái nhân kia có đến giết nàng nữa hay không.
- Có người giết tên thây ma đó rồi, nàng không cần hoảng hốt như vậy a.
Cổ Tước ngồi bên một gốc cây gần đó nói ra.
- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì bổn tiểu thư!?
Sương Sương nhảy dựng lên, đưa tay thủ thế, bắt đầu tụ khí.
- Á!
Nhưng mà nàng lập tức cảm nhận được cơn đau truyền đến từ cổ tay trái, sau đó trên trán nàng lại tiếp tục đau, cuối cùng là vai phải cũng đang đau đớn kịch liệt.
- Nàng bị hắn ném khá mạnh, nên có vài chỗ bị thương tổn đến gân cốt, không nên động mạnh.
Cổ Tước bình thản tựa lưng vào thân cây khuyên bảo.
Sương Sương nhìn xuống cổ tay thì thấy đã được quấn băng vải, trên trán nàng chỗ đau cũng đã được bôi thuốc, còn vai phải thì được băng bó kỹ lưỡng dưới lớp áo, nàng cũng cảm nhận được lớp dược cao nóng hổi áp vào vai nàng đang thấm dược lực vào nơi nàng bị thương.
- Ngươi, ngươi cởi, cởi áo ta...
Sương Sương đỏ mặt, run giọng hỏi.
- Không rãnh đi cởi áo nàng a, chỉ cần mở nút ở gần vai rồi băng bó phần vai là được rồi, cởi ra làm gì cho tốn thời gian?
- Ách...
Lãnh Sương Sương tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà lại thấy rất ấm ức. Cái tên này, sao lại dùng cách nói nói như vậy? Ở dưới lớp áo của bổn tiểu thư có thể kém hấp dẫn đến mức nào a!
Nhưng mà dù sao thì nàng cũng không nhìn thấy dấu vết áo của mình bị lột ra, nút cài cùng đai quấn đều còn nguyên như lúc chính tay nàng cột, nên Sương Sương cũng không có nổi đóa.
Nàng vừa định nói tiếng đa tạ, nhưng lại nhìn thấy dược đỉnh còn bốc khói ở bên cạnh Cổ Tước.
- Ngươi... là dược sư?
- Ta đang trên đường đến Bảo Long thành chứng thực phẩm cấp.
- Ách... không phải là... lang băm chứ?
Sương Sương ấp úng hỏi.
- Nàng tự nhìn đi.
Cổ Tước mở nắp dược đỉnh, để cho Sương Sương tự xem xét.
- Ồ... Là Trị Liệu cao nhất biến...
Sương Sương nhìn vào trong lò thì thấy một chất dẻo màu xanh lá tỏa ra mùi thảo dược thơm lừng. Nàng ban đầu thì rất tận hưởng mùi thơm, nhưng sau đó lập tức giật nảy mình nhìn lại thật kỹ.
- Nàng nói đúng rồi, là Trị Liệu cao nhất biến.
- Cái, cái, cái này...... cái này là ngươi nấu ra?
Lãnh Sương Sương lắp bắp hỏi, nàng hoàn toàn bị dọa sợ rồi.
- Ở đây chỉ có mỗi ta với nàng, dược đỉnh lại còn nóng hổi như vậy, có thể là ai khác nấu ra đây?
Cổ Tước trợn mắt đáp.
- Ngươi làm cách nào nấu được dược cao lục tinh!?
Gia tộc của nàng bao nhiêu đời làm Phách Mại đường mà chỉ mới gặp qua đan dược tứ tinh thôi. Thế mà một tên thiếu niên trạc tuổi nàng lại nấu ra một lò dược cao với tỉ lệ hợp thành lục tinh!
- Dùng thú đan nhất biến làm chất xúc tác a, không có thú đan làm chất dẫn thì hơi khó dung hợp dược tính của các loại thảo dược khác nhau. Tu vi ta chưa dẫn ra hỏa diễm đủ nóng để dung luyện không cần thú đan được.
Cổ Tước lấy một cái muỗng gỗ múc ra một ít dược cao mềm dẻo, sau đó chỉ cái muỗng về phía miệng Lãnh Sương Sương, ý bảo nàng há miệng ăn một miếng, làm cho nàng có chút ngẩn ra.
- Ngươi... kêu ta ăn dược cao?
Sương Sương trừng Cổ Tước, hỏi.
- Đúng rồi. Cái này ăn được, nhưng mà không được ăn quá muỗng thôi.
Cổ Tước thong thả đáp.
- Vì sao?
Sương Sương tò mò hỏi, đưa tay cầm lấy muỗng gỗ.
- Vì bản chất dược cao là để bôi, để đắp a, ăn vào có hại cho tiêu hóa.
- Vậy ngươi còn kêu bổn tiểu thư ăn!?
Sương Sương nổi giận chỉ vào mặt Cổ Tước.
- Đấy là nói người bình thường. Tu sĩ có thể thông qua công pháp phân giải dược tính trước khi hệ tiêu hóa bị tổn thương. Có điều làm nhiều lần thì sẽ có hại, nên tốt nhất là mỗi tháng chỉ được ăn một muỗng nhỏ để trị thương.
Lãnh Sương Sương ngờ vực nhìn Cổ Tước, sau đó đưa muỗng gỗ tới gần mũi ngửi ngửi. Nàng là con cháu gia tộc Phách Mại đường, từ nhỏ đã được dạy kiểm định chất lượng vật phẩm đấu giá, nên nàng có thể tự tin xem xét một chút coi có thuốc độc hay xuân dược gì bên trong không.
- Ừm... đúng là Trị Liệu cao thật...
Cẩn thận xem xét xong, Lãnh Sương Sương cuối cùng cũng chịu ăn dược cao vào.
Cổ Tước cũng không có đi quản nàng làm gì, chỉ ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Lãnh Sương Sương ăn dược cao vào xong, ngồi xuống vận công, bắt đầu phân giải hấp thu dược lực bên trong khối dược cao mới nuốt vào. Trong quá trình này, nàng rất nhanh liền nhận thấy dược lực bên trong một muỗng dược cao này mạnh đến cỡ nào, khiến cho nàng thầm than:
- Quả nhiên là lục tinh có khác!
Sương Sương càng ngày càng tò mò về thiếu niên kỳ lạ này. Hắn không biết là người phương nào mà mặt mũi lạ hoắc, trước đây chưa từng xuất hiện ở gần Bảo Long thành. Vậy mà lại có một thân dược đạo kinh thiên đến vậy, luyện dược với tỉ lệ hợp thành lục tinh a, đây gần như là truyền thuyết rồi.
Lãnh tam tiểu thư hấp thu xong khối dược cao kia, mở mắt ra thở nhẹ, sau đó nói:
- Đa tạ ngươi giúp ta băng bó vết thương, nếu ngươi đang đi Bảo Long thành, vậy để ta dẫn ngươi về gia tộc hậu tạ. Ta cũng có thể giới thiệu ngươi tới Dược các Bảo Long thành để ngươi không cần phải xếp hàng chờ đợi tới lượt mình chứng nhận thân phận dược sư.
- Vậy thì còn gì bằng, nhờ cô nương nâng đỡ a.
Cổ Tước cười cười đáp, bỏ dược cao vào một cái hộp rồi cất dược đỉnh đi. Sau đó hắn đưa cái hộp kia cho Lãnh Sương Sương, không quên dặn dò:
- Mỗi ngày bôi lên vết thương từ hai đến ba lần.
- Ta và ngươi hình như không quen biết a, sao lại tốt bụng đến vậy?
Sương Sương híp mắt hỏi. Nàng không tin hắn lại cho nàng dược cao lục tinh miễn phí như vậy, dù sao thì hai người cũng là gặp nhau giữa nơi hoang dã, không quen không biết gì nhau a.
- Dược sư có tự tôn của nghề dược, chữa bệnh không trót chỉ có thể đi làm lang băm.
Cổ Tước bình thản nói ra.
Quả thật, hắn nói không sai. Dược sư chân chính rất tự trọng, bệnh chữa được mà cố ý không chữa cho trót là một nỗi nhục nhã, không khác gì tự gán cái mác “không đủ trình độ chữa dứt bệnh” lên người mình. Làm gì có tên dược sư vốn đã cao ngạo nào chịu bị dán nhãn như vậy. Bọn hắn thà từ đầu nói không chữa được a, chứ giả vờ bốc phét thì chính là sỉ nhục dược đạo.
Những kẻ làm nhục dược đạo đều bị mọi người gọi là lang băm.
Tư tưởng này là xuất phát từ Bách Dược Tiên Vương. Lão ta đi đâu cũng vui vẻ hòa đồng, nên rất được người kính ngưỡng. Những dược đồng ngày xưa theo lão ta học mấy thứ cơ bản đều là bị nhiễm tư tưởng dược đạo của lão rất nặng, rồi lưu truyền những tư tưởng đó cho đời sau.
Chỉ cần một câu này của Cổ Tước đã xóa đi không ít nghi ngờ trong lòng Lãnh Sương Sương, vì nàng đã gặp qua rất nhiều loại người ở Phách Mại đường, cũng có kha khá kinh nghiệm.
Nếu Cổ Tước không phải nói một câu về tự tôn của nghề dược mà là tâng bốc nhảm nhí kiểu anh hùng cứu mỹ nhân thì Lãnh Sương Sương đã lập tức từ chối nhận dược cao của hắn, vì khi đó nàng sẽ nhất định không tin là trong dược cao không có bỏ ngoại phẩm kỳ lạ vào.
Khác với Thiên Vực, ở Thánh Huyền Giới chức nghiệp dược sư rất hiếm, nên tình trạng giả danh lừa đảo khá thịnh hành, chỉ có những dược sư chân chính mới có tự cao của nghề dược.
- Vậy đa tạ ngươi, Lãnh gia ta nhất định sẽ đền đáp xứng đáng.
- Ta đi gặp lại đồng bạn trước, hẹn gặp nhau ở cổng thành Bảo Long được không?
Lãnh Sương Sương nghe hai chữ “đồng bạn” này mới chợt tỉnh hồn lại, nhớ tới những người kia bị quái nhân truy đuổi, không biết sau khi hắn đuổi kịp nàng thì những người kia đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Ta, ta phải đi tìm những người đi cùng ta!
Lãnh Sương Sương định xoay người chạy đi, nhưng bị Cổ Tước nắm lấy khuỷu tay.
Nàng quay lại nhìn Cổ Tước thì thấy hắn chỉ nhắm mắt lắc đầu. Dù Cổ Tước không có giải thích gì thêm, nhưng mà Lãnh Sương Sương cũng đã hiểu được xảy ra chuyện gì, sắc mặt nàng tái nhợt lại, cảm giác rét lạnh lan tỏa từ sau lưng.
Đầu gối Sương Sương nhũn ra, Cổ Tước phải đưa tay đỡ lấy nàng.
- Lúc thây ma kia đuổi kịp nàng thì toàn bộ bọn họ đã bị hắn hạ độc thủ rồi.
- Nếu... nếu lúc đầu ta... chạy đi báo tin sớm...
Sương Sương nghẹn ngào tự trách.
- Ngu ngốc. Thứ quỷ kia nếu thật sự muốn bắt gọn nàng thì hắn đã ra tay trước khi ta đi ngang qua vùng này rồi. Nói như vậy có nghĩa là từ đầu nàng đã không có cơ hội nào thoát được để đi báo tin, hắn đơn giản là muốn vờn cả đám một chút.
Sương Sương nuốt những cơn nức nở xuống, ấm ức hỏi:
- Hắn là cái gì? Tại sao lắm nhằm vào mấy người chúng ta?
Cổ Tước bình tĩnh đáp:
- Là tàn mảnh của một thứ ma vật độc ác, nó muốn tìm cơ hội trọng sinh chủ thể nên mới chiếm lấy xác một tên thiếu niên để đuổi theo các ngươi.
Sương Sương ngập ngừng:
- Ngươi... biết hắn từ đầu... vậy sao còn để hắn...
- Ta biết nàng muốn nói gì. Cũng không phải ta sẽ trách nàng tức giận vì sao ta lại để hắn chạy tới đây. Vấn đề nằm ở chỗ ta đánh không lại hắn a. Lúc nãy nếu không có một cao nhân Huyền Tôn đi ngang thì hắn đã đem ta chôn cùng nàng rồi.
- Ngươi biết vậy mà vẫn đi cứu ta?
Sương Sương có chút cảm động nói ra, nhưng Cổ Tước liền nghiêm mặt lắc đầu:
- Không nên suy nghĩ ngây thơ như vậy. Nếu không nhờ vào một loạt chuyện xảo hợp thì ta đã bỏ chạy cong đuôi, đâu có gan đến cứu nàng......
- Xảo hợp? Xảo hợp như thế nào?
Sương Sương có chút rối loạn, hỏi.
- Xảo hợp ở chỗ ngày trước là do ta không đủ thực lực giết ma vật kia nên nó mới chạy ra đây, còn có ở chỗ tên thiếu niên bị ma vật kia đoạt xác là con cháu của người quen của ta. Ngoài ra còn mấy chuyện khác nữa, nhưng mà như vậy cũng đủ để nàng hiểu rồi a.
- À...
Sương Sương khẽ than thở một tiếng rồi không nói gì thêm nữa. Nàng biết rõ thế đạo khó lường, làm sao có người lương thiện đến mức đi cứu giúp kẻ khác không công a. Trong giới phàm nhân thì còn có chuyện này, chứ trong giới tu sĩ thì không có chuyện nào tốt lành đến vậy.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, đứng thẳng dậy.
- Dù sao thì ngươi cũng cứu ta một mạng, Lãnh gia ta vẫn sẽ hậu tạ. Ta ở cổng thành chờ ngươi.
- Ừm, hẹn gặp lại.
Cổ Tước xoay người lại, khẽ vận công, huyền khí màu tím huyền bí tràn ra, Huyễn Vân Thân Pháp vận chuyển. Vù một tiếng, bóng dáng hắn lập tức phóng đi xa, chỉ để lại một ánh chớp màu tím.
Lãnh Sương Sương toàn thân chấn động, trái tim thiếu nữ nhảy loạn hết cả lên.
Bóng lưng vĩ đại này, tia chớp màu tím này......
Ban đầu nàng cứ tưởng thân ảnh kia là của vị Huyền Tôn đã cứu hai người, nhưng nàng không ngờ đó lại là thiếu niên dược sư kỳ lạ tên Cổ Tước này.
Lãnh Sương Sương khẽ nuốt ực một tiếng, hai gò má hơi hồng lên......