Cổ Tước rải bước đi xuống cầu thang, Dạ Tuyết thì đi trước hắn, bên cạnh hắn là Lam Tú Nhi.
Bấy giờ, Cổ thiếu gia đang bị Lam đại tiểu thư nhìn bằng ánh mắt rất quái dị.
- Nàng làm sao vậy a?
Cổ Tước bị nhột sống lưng, cười khổ hỏi Tú Nhi.
- Ngươi còn hỏi... có biết xấu hổ không?
Tú Nhi càng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ hơn nữa.
Cổ Tước gãi gãi đầu.
- Ta chưa làm gì đắc tội nàng a......
Tú Nhi trừng hắn một cái, thở dài.
- Ngươi nhìn......
Nàng đưa ngón tay chỉ vào đôi chân của Dạ Tuyết đang đi trước mặt hai người.
Cổ Tước đưa mắt nhìn xong suýt nữa thì thổ huyết, có điều hắn kịp nhịn lại.
- Ách......
Tú Nhi xoa trán, vẻ mặt đắng chát.
- Cái gì cũng vừa phải a......
Cổ Tước trợn mắt xua tay.
- Nàng hiểu lầm, không phải là vậy!
Tú Nhi gật gù, có vẻ không tin hắn lắm.
- n, hiểu rồi.
- Nàng thật sự là hiểu lầm rồi a!
- Ừm, ta hiểu lầm rồi.
- Ặc... Ta đã nói là hiểu lầm mà!
Tú Nhi là người kiệm lời, không thèm nói nữa, hoàn toàn lơ hắn luôn.
Cổ Tước chỉ có thể cười trừ, cái này đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Chuyện là thế này, hai tỷ đệ mây mưa xong thay y phục định xuống lầu ăn điểm tâm. Hai người đi ngang phòng Lam Tú Nhi thì rủ rê nàng đi cùng. Lúc xuống cầu thang thì Tú Nhi mới chợt để ý thấy dáng đi của Dạ Tuyết đột nhiên rất kỳ lạ, hai cân cứ xiêu xiêu vẹo vẹo không khép lại.
Nàng quay sang nhìn thấy vẻ mặt Cổ Tước mơn mởn sắc xuân thì lập tức hiểu ra mọi chuyện, suýt chút nữa thổ huyết. Vì vậy mà nàng không khỏi đem ánh mắt quái dị kia ra nhìn Cổ Tước, trong lòng nàng là xấu hổ chịu không nổi, sắp chết ngượng rồi.
Cổ Tước lúc này mới vội vã chạy đến bên Dạ Tuyết thì thầm với nàng một chút. Dạ Tuyết nghe hắn nói xong cả cái cổ lẫn khuôn mặt đều đỏ bừng lên, sợ hãi thẳng người lên, sửa sang tướng đi lại. Sau đó nàng còn ấm ức đánh hắn mấy cái, đây đúng là mưu hại nàng mà.
Dạ Tuyết hờn dỗi dậm chân bỏ hắn lại mà đi trước, Cổ Tước ở phía sau chỉ có thể gãi đầu cười trừ. Lúc Tú Nhi đi qua còn cố ý làm ra vẻ tránh né, làm Cổ thiếu gia đầu muốn xì khói.
Ăn sáng xong, Cổ Tước nói với mấy người Tôn Văn, Bạch lão một tiếng rồi dẫn Dạ Tuyết cùng Lam Tú Nhi ra ngoài mua ít đồ, chủ yếu là dược phẩm. Sẵn tiện, hắn cũng ra tay dạy cho hai nàng cách lựa chọn thảo dược để tránh cho ngày sau bị mấy tên cao tay lừa mất tiền.
Đến gần trưa thì đoàn người lại tiếp tục lên đường đi Bảo Long thành.
Thánh Huyền Giới chia làm khu vực chính: Đông bộ, Tây bộ, Nam bộ, Bắc bộ, cuối cùng là Trung bộ. Bảo Long quốc tuy không có xưng là Đế quốc, nhưng lại là thế lực cường hành nhất ở Nam bộ, một tay che trời, không ai dám chống đối. Tất nhiên là ngoại trừ Ngọc Liên sơn ra, vì tông môn này ra đời trước khi tổ tiên lập quốc của Bảo Long quốc quật khởi.
Bảo Long thành thân là hoàng đô, diện tích lớn gấp , lần Thịnh Hoa thành. Ở dưới Bảo Long thành còn rất nhiều thành lớn khác, mà dưới mỗi thành lớn đó nữa thì mới tới lượt Thịnh Hoa thành bon chen. Những thành lớn này đa phần đều có chút giao hảo với tông môn trung phẩm. Còn Bảo Long viện thì luôn luôn phải giữ vững mối quan hệ song phương với Ngọc Liên sơn, thỉnh thoảng vẫn mời cao nhân Ngọc Liên sơn đến chỉ điểm những đệ tử ưu tú.
Tuy nói Bảo Long thành là thiên địa của hoàng thất, nhưng hoàng thất còn phải lo lắng việc triều chính, việc trấn thủ biên cương, cũng như an ninh quốc nội. Vì vậy mà việc canh giữ và quản lý Bảo Long thành gần như hoàn toàn được giao cho đại thế gia canh chừng.
Ba nhà này lần lượt là Minh thị thế gia, Đông Cung thế gia, và Lãnh gia Thương Nghiệp hội.
Tổ tiên Minh thị thế gia là đại thần trong triều, lập công hiển hách, được người kính ngưỡng. Đông Cung thế gia thì có mấy đời lão tổ tông là quốc sư, là một gia tộc lâu đời hơn Minh gia. Còn Thương Nghiệp hội của Lãnh gia là trái tim của ngành thương mại tại Bảo Long thành, là đầu mối các loại hàng hóa khủng bố nhất nơi đây. Bất kể là thảo dược, gấm vóc hay binh khí, đa phần các thương hội bất kể lớn nhỏ đều là đối tác làm ăn của Lãnh gia Thương Nghiệp hội.
Đặc biệt nhất là Lãnh gia Phách Mại đường. Đây là nơi mà ngay cả người của Ngọc Liên sơn cũng đến tham dự từ năm này qua tháng nọ. Đồ vật được đấu giá bên trong Lãnh gia Phách Mại đường đều là hàng hay của lạ, kỳ trân dị vật độc nhất vô nhị ở Bảo Long quốc.
Lãnh gia không dám tự nhận là thiên hạ đệ nhất, vì họ thật sự thua xa các thế lực cổ lão ở Trung bộ, nhưng bọn họ hoàn toàn có đủ vốn liếng để xưng là Bảo Long quốc đệ nhất Phách Mại đường.
Bấy giờ ở Bảo Long thành, hai người mặc áo choàng che mặt từ trong dược điếm lớn nhất của Lãnh gia đi ra. Một người dáng rất cao, người còn lại thấp hơn hắn một cái đầu.
- Đan dược cần thiết đã mua đủ, chúng ta lập tức đi Đông bộ tìm địa phương kia.
Người cao khẽ nói, giọng hắn trầm thấp, uy nghiêm như vọng về từ vạn cổ.
- Ừm, chúng ta lại đi bằng cái dị thuật kia của ngươi nữa sao...?
Người thấp nhỏ giọng đáp, giọng nói là một thiếu nữ.
- Ngươi không thích thuấn di thuật của ta?
- Thuấn di? Cái đó mà là thuấn di thì bổn cô nương cũng có thể thuấn di!
- Vậy ngươi thuấn di thử ta xem?
- Cái thuật đó không phải thuấn di, nên ta không làm được.
Thiếu nữ tuy có chút ngang ngược, nhưng giọng nói không hề chói tai, khiến người nghe cảm thấy muốn cùng nàng vui vẻ cười giỡn một phen.
- Được rồi, đừng càm ràm nữa, nhức cả lỗ tai vi sư rồi.
- Hừ, cẩu sư!
Thiếu nữ vừa mắng dứt lời, liền bị một bàn tay quất vào ót, khiến nàng la oai oái.
- Chúng ta đi. Chậm chân sẽ lỡ dịp tiến vào Tiên Thiên trúc lâm, đến lúc đó ngươi cả đời nằm mơ trở thành Huyền Hoàng, lại còn lôi cả ta vào làm bổn cẩu thất hứa nữa......
Người cao nói xong xoay người rời đi.
Thiếu nữ xì một tiếng, đành phải đi theo hắn. Vừa đi nàng vừa mở bàn tay ra nhìn một miếng ngọc cũ kỹ, nhiều chỗ bị thiếu mảnh, trong lòng có chút nhớ nhung, mong chờ gặp lại.
Trăm dặm bên ngoài Bảo Long thành, bên một bờ sông trong rừng sâu, một cái bóng đen đang quấn lấy một thiếu niên. Cái bóng đen này không có hình dạng ổn định, giống như là một đám ruồi muỗi vậy. Còn thiếu niên kia thì ra chỉ là một cái thi thể đã tái nhợt, không còn chút sức sống, mà một nửa thân trên của hắn còn bị ai đó đánh nát, trông vô cùng thê thảm.
Cái bóng đen kia loay hoay một lúc thì cuối cùng chui tọt vào mũi thi thể kia.
Một lúc lâu sau, cỗ thi thể mở bừng đôi mắt, nhưng sắc mặt không có khôi phục sinh lực, vẫn là một cái thây biết cử động, không phải sinh linh bình thường. Hắn vươn người bò dậy, khó khăn lắm mới đứng lên mặt đất được mà vẫn còn lảo đảo không quen lắm với thân thể này.
Đúng lúc này, một nhóm nam thanh nữ tú bước ra từ trong rừng, trong lúc cười nói vui vẻ thì phát hiện thấy thây ma kia đang nhìn bọn họ chằm chằm, không khỏi lạnh cả sống lưng.
- Tên kia, ngươi là thứ ma quỷ gì?
Một thiếu niên bước ra chắn trước mặt thiếu nữ xinh đẹp đứng ở trung tâm nhóm người.
- Hắc hắc......
Thây ma nhoẻn miệng cười kinh dị, ánh mắt lóe lên hắc quang tà ma.