Điện thoại có âm thanh vùng vẫy, toàn thân Thời Thiếu Tu run rẩy, anh mở to hai mắt, im lặng nghe động tĩnh trong điện thoại.
Chỉ nghe thấy bên kia có âm thanh ú ớ, tiếp đó là một trận hỗn độn.
Sắc mặt Thời Thiếu Tu trở nên khó coi, anh hét lên: “Cố Thu!”
Điện thoại bị ai đó nhặt lên, Thời Thiếu Tu nghe thấy người đàn ông đối diện nói: “Muốn cứu cô ấy, h tối nay đến nhà kho Cố Gia, nếu như báo cảnh sát, tôi sẽ giết cô ta.”
Nói xong, tắt máy.
Trong lòng Thời Thiếu Tu bỗng thấy sống mũi cay cay, hô hấp khó khăn, tiếp đó anh nắm chặt điện thoại, cắn chặt hàm răng.
“Xảy ra chuyện gì?” Dương Thạc nhăn mày, quan tâm hỏi.
Thời Thiếu Tu lắc đầu, nặng nề đáp: “Đưa tôi về biệt thự.”
Ở góc tối nhà kho, Cố Thu đang hôn mê dần dần tỉnh lại.
Đầu đau đến khó chịu, cô lắc lắc đầu, mới phát hiện, miệng mình bị bịch kín, đôi tay bị trói chặt, không động đẩy được.
Cả người bị trói trên cây cột, không nhúc nhích được, cô đột nhiên có chút hoảng loạn, liều mình vũng vẫy.
“Đừng nhúc nhích nữa.” Bên cạnh truyền đến một âm thanh lạnh lùng, bỗng chốc, khiến Cố Thu lạnh từ đầu đến chân.
Cô mở to hai mắt, nhìn về người đang đi tới.
Trong mắt Thời Phong Thụy đầy sát khí lạnh lùng, quần áo hắn có chút lỗn xộn, cà vạt bị hắn kéo tới lệch lạc đi, một tay để túi quần, một tay cầm súng, im lặng đứng trước mặt Cố Thu.
Toàn thân Cố Thu run lên không ngừng, cô muốn nói chuyện, nhưng miệng bị bịt lại, cô chỉ có thể phát ra âm thanh u ớ u ớ.
“Cố Thu.” Súng của Thời Phong Thụy mang theo nhiệt độ lạnh băng nhẹ nhàng dính trên cổ Cố Thu, một tay mở băng dính trên miệng cô ra: “Chuyện nhà kho, có phải cô tiết lộ không!”
(Lời dịch giả: Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả các bạn đọc giả, còn một chương nữa thôi, cuốn tiểu thuyết này sẽ kết thúc, bên cạnh cuốn này mấy bạn có thể tìm đọc cuốn Hôn Ý Triền Miên, Năm tháng còn dài có anh không hoang mang, Boss trở thành chồng và cuốn đang được dịch cũng khá hấp dẫn và vui tươi đang nhận được lời bình tích cực từ các đọc giả Sủng ái của Bá Thiếu: Bắt giữ cặp con song sinh của Manh mẫu.. đó là những cuốn tiểu thuyết mà nhóm Boss đã dịch trong suốt thời gian qua, cảm ơn đọc giả đã ủng hộ.)
Cố Thu nuốt nước bọt, sợ đến khóc cũng khóc không được, toàn thân run rẩy,
“Cô đợi mà nhận xác người mà cô yêu sâu đậm Thời Thiếu Tu đi!” Thời Phong Thụy cười gian ác: “Hắn không muốn tôi sống tôi, hắn cũng đừng hòng sống yên ổn!”
Cố Thu hít một hơi sâu, mồ hôi thận theo góc trán chảy xuống.
“Anh đã từng nói sẽ không làm hại Thời Thiếu Tu mà!” Đột nhiên một giọng nói xé tâm can, bên cạnh truyền đến.
Ánh mắt Thời Phong Thụy đột nhiên trở nên u ám, hắn quay đầu nhìn Thẩm Giai Vân: “Nếu hôm nay cô dám làm hỏng chuyện của tôi, tôi cũng sẽ giết cô.”
Cúi đầu nhìn đồng hồ, Thời Phong Thụy cười lên: “Sắp h rồi, không biết người đàn ông cô ngày đêm thương nhớ, rốt cuộc có đến không.”
“Ha.” Cố Thu đột nhiên nhịn không được cười phá lên: “Anh ấy không yêu tôi, sao anh ấy đến được? Anh thật là coi trọng tôi.”
“Tôi đến rồi.”
Một giọng nói, đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa kho, bóng hình đó. Dựa vào tường, từ từ đi vào trong nhà kho: “Có gì nói với tôi, thả Cố Thu ra đi.”
Sắc mặt Thời Phong Thụy bỗng thay đổi, đột nhiên súng đang nhắm vào đầu Cố Thu, bỗng chuyển hướng sang Thời Thiếu Tu: “ Thời Thiếu Tu, bao nhiêu năm nay, chúng ta cuối cùng có thể thành thật nói ra hết bí mật trong lòng mình rồi.”
Thời Thiếu Tu dựa vào tường, khó khăn bước qua đó, ngồi trước thùng đối diện với Thời Phong Thụy, thở một hơi: “Cha tôi là do anh tìm người đâm chết, mẹ tôi vì thế mà tự sát.” Anh nắm chặt nắm tay, cúi thấp đầu, không nhìn ra anh đang có biểu hiện gì: “Anh chẳng lẽ, không cảm thấy mình có một chút xíu tội lỗi sao?”
Dường như nghe thấy chuyện cười, Thời Phong Thụy bỗng há mồm ra cười lớn: “Sai?”
Mắt hắn đỏ lên, quay đầu nhìn Thời Thiếu Tu: “Từ nhỏ đến lớn, cậu đều cưỡi lên đầu tôi, ai cũng hướng về cậu, ai cũng thích cậu, cậu là con của trời, cho dù cậu không phải trưởng tôn, bà nội cũng coi cậu như báu vật trong tay.!”