Trong mắt Cố Thu, ánh mắt đã sáng lên lấp lánh, trong đây, bà ủy thác cho luật sư đem % cổ phần toàn bộ cho Thời Thiếu Tu.
Không biết vì sao, đột nhiên lòng cô vui mừng thay cho Thời Thiếu Tu.
Mọi người đều biết, Thời Phong Thụy chiếm của Thời Thiếu Tu % cổ phần, lại thu mua cổ phần của các cổ đông nhỏ, nên đã có được % cổ phần trở thành một cổ đông lớn, nếu giờ Thời Thiếu Tu có trong tay % cổ phần đó, vậy thì có năng lực đấu lại Thời Phong Thụy.
Đột nhiên cô cảm thấy trong đêm tối tăm đó, cuối cùng cũng có một chút ánh sáng, mây đen đã bị ánh sáng xuyên qua.
Cô nhẹ cười, nhẹ sờ lá thư, nhẹ nói: “Bác gái, bác yên tâm, con nhất định sẽ giúp Thời Thiếu Tu, anh ấy nhất định sẽ lấy lại công ty, nhưng cũng xin người phù hộ cho anh ấy bình an.”
Nước mắt lại muốn rơi, cô cúi thấp đầu, cắn chặt môi, để nước mắt rơi tự do.
Ngày thứ là một ngày đẹp trời hiếm thấy.
Cố Thu mới sáng đã thức dậy làm đồ ăn sáng, đừng trong hộp giữ ấm, mặc áo khoác lớn rời khỏi biệt thự.
Trong bệnh viện, phòng chăm sóc đặc biệt vừa đúng lúc vào giờ thăm bệnh, mà phòng bệnh rộng lớn ấy, lại không hề có ai, chỉ có mỗi Thời Thiếu Tu im lặng nằm trên giường.
Nhẹ nhàng vào trong phòng bệnh, cô nhẹ đi đến bên Thời Thiếu Tu, lấy cơm hộp ra.
Rất nhiều năm rồi cô không im lặng nhìn bộ dạng của Thời Thiếu Tu như thế, giờ ngồi đây nhìn anh, thấy anh đẹp như bức tranh.
Lông mi dài, sống mũi cao, anh như nằm từ trong tranh ra, ấm áp và chói lóa như ánh mặt trời đầy dịu dàng.
“Thiếu Tu, sao chúng ta lại thành như thế?” Cố Thu im lặng nhìn anh, rồi tự trả lời: “chúng ta đã từng rất yêu nhau, giờ lại đau khổ ra sao anh biết không?”
Cô thở dài, lại nối thầm: “Em còn cho rằng hôm nay anh sẽ dậy cơ đấy, anh vẫn còn chưa dậy, em vẫn muốn….” Tay đưa lên ngực, muốn lấy di chúc ra.
Sau lưng cô cánh cửa bỗng mở ra, khiến Cố Thu sợ đến lại đặt bức di chúc vào trong ngực mình, quay đầu nhìn, thấy bà nội cầm gậy bước vào, khi nhìn thấy Cố Thu, sắc mặt trầm tư.
“Sao cô lại ở đây?” Bà nội đột nhiên đập mạnh cây gậy trước mặt cô: “Cô nhìn xem giờ cô giống gì!”
Cố Thu vội đứng dậy, lau khô nước mắt trên mặt, cúi đầu chào bà: “Bà ơi, bà đến rồi.”
“Chả lẽ cô còn quyến luyến tình cũ với Thiếu Tu nhà chúng tôi.” Bà nội muốn hét lên, nhưng nhìn thấy Thời Thiếu Tu đang hôn mê nằm đó, lại kiềm giọng: “Cô và cháu lớn của ta đã kết hôn, lại không chịu từ bỏ cháu út của ta, cô rốt cuộc là người phụ nữ không biết giữ phụ đạo đến khi nào nữa hả?”
Cố Thu nuốt nước bọt, lùi sau hai bước, nhưng lại vì chột dạ mà cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Tôi có từng nói với cô nên rời xa cả hai thằng cháu của ta chưa!” Bà nội cầm gậy lên chọt chọt vào vai của Cố Thu: “Tôi bảo cô đi! Sao cô còn bám lấy chúng!”
Cố Thu bị chọt đến đâu, đi lùi vài bước, nhưng vẫn cúi thấp đầu không nói.
Bà nội đỏ cả mắt, rồi quay đầu nhìn Thời Thiếu Tu lo lắng, nhìn thấy Thời Thiếu Tu không bị quáy rầy đến tỉnh dậy, bà mới nhẹ thở phào.