“Bà đừng nói thế.” Thời Phong Thụy cười cúi đầu: “Dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ con yêu nhất, bà nội.”
Bà nội vỗ đầu mình, mệt mỏi nói: “Tối nay con ở lại canh chừng em trai con, cha mẹ nó mất rồi, chỉ có mình con là thân nhất.”
Động tác Thời Phong Thụy bỗng ngây ra, rồi gật đâu: “Con biết rồi nội.”
Đột nhiên, chân anh lại khuỷu ngay tại chỗ, quay đầu, nhìn vào góc tối bên kia.
Cố Thu nít thở, tầm mắt cô và Thời Phong Thụy chạm phải nhau, toàn thân cô bỗng chốc lạnh băng, cả người tê cứng không thể động đẩy.
Thời Phong Thụy hằng lạnh lùng một tiếng, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Cả phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn mình Cố Thu, không còn áp lực từ Thời Phong Thụy, cả người Cố Thu ngồi thẳng xuống đất, hít thở thật sâu.
Đôi chân cô dường như trở nên nặng nề sau khi đi một đoạn đường gần cây số, cô dựa vào tường, từ từ đứng lên, từng bước từng bước đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Vừa đến cổng đã bị y tá ngăn lại: “Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, giờ không phải là giờ thăm bệnh, cô không thể vào.”
Ánh mắt Cố Thu đỏ hoe, cúi đầu thấp giọng: “Tôi chỉ đứng trước cửa nhìn anh ấy thôi được không?”
Cô y tá trẻ quay đầu nhìn cửa sổ bằng kính, bất lực thở dài: “Vậy cô đứng đây nhìn, tuyệt đối đừng vào trong, đừng làm phiền bệnh nhân.”
Cố Thu gật đầu, quay đầu nhìn vào.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô thấy Thời Thiếu Tu đang im lặng nằm trên giường, trên người còn cắm ống truyền dịch, trên mặt đeo máy thở, có bảng hiển thị điện tâm. Tiếng kêu tít tách, cô y tá bên cạnh cứ canh chừng mãi một khắc cũng không dám buông lỏng.
Thời Thiếu Tu trên trán quấn băng bông, trên người quấn băng bông dạng lưới, cắm ống truyền dịch, nhìn bộ dạng đó, khiến lòng Cố Thu quặn lại.
Thời Thiếu Tu quay đầu nhìn cô y tá bên cạnh, mắt đỏ nhỏ tiếng hỏi: “Xin hỏi tình trạng hiện tại cảu anh ấy sao rồi? Xin hãy nói thật.”
Cô ý tá thở dài, lắc đầu: “ Cô không thấy độ bão hòa máu của anh ấy mới có thôi sao? Điều này nói lên rằng anh ấy vẫn chưa qua nguy hiểm, nội tạng bị tổn thương nhiều, chân cũng bị gãy xương, có thể thấy khả năng hồi phục là rất thấp.”
Nghe cô ý tá trẻ nói vậy, Cố Thu như rơi vào đáy giếng, mông từ ghế ngã xuống nền nhà, che mặt khóc lên đau đớn: “Đều tại tôi, nếu không phải vì cứu tôi, anh ấy sao có thể bị thương nặng đến thế.”
Cô ý tá trẻ mặt đầy sự quan tâm nhìn cô: “Xem ra, anh ấy thật sự yêu cô.”
“Phu nhân.” Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh truyền đến, rất quen thuộc, khiến Cố Thu sợ đến nỗi ngừng khóc, quay đầu lại, sợ hãi nhìn qua.
“Phu nhân vừa sảy thai, sao có thể đau lòng đến thế được?” Thời Phong Thụy dịu dàng cười đi lên phía trước, ngồi bên cạnh Cố Thu, nhẹ nhàng vỗ cai cô, ôm cô vào lòng: “Phu nhân đừng lo lắng, em chồng không dễ dàng chết vậy đâu, cậu ấy phước lớn mạng lớn, nhất định có thể sống lại.”
Cô ý tá trẻ kinh ngạc nhìn hai người, dường như ý thức được mình nói lỡ lời, nhẹ vỗ miệng mình, rồi vội bỏ đi.
Trong hành lang chỉ còn có hai người họ.
Sắc mặt của Thời Phong Thụy dần chuyển từ ấm áp sang lạnh lẽo, hắn đẩy Cố Thu ra, cười lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Tôi không hy vọng từ miệng người lạ nghe được những lời đó.”
Hắn đột nhiên nắm lấy tay Cố Thu, dùng lực thật mạnh.