“Nếu người không muốn tiếp tục hợp tác, người phải đền gấp lần tiền vi phạm hợp đồng.” Một âm thanh vang lên, chắc là luật sư.
Thời Phong Thụy nở một nụ cười, khuôn mặt tỉnh bơ như không có gì: “Nhưng con phải làm sao? Dù gì con cũng đang nuôi con gái ba, ba nói đúng không?”
Đây rõ ràng là một câu uy hiếp, tiếng ba cô đột nhiên ngừng lại, âm thanh thay đôit: “Thời Phong Thụy, ta sớm đã thấy được ngươi khác với Thời Thiếu Tu, thằng bé đó lương thiện, còn ngươi thì không.”
“Đúng, tôi vốn không lương thiện, lương thiện có thể kiếm tiền không? Ký hợp đồng này, tôi sẽ suy nghĩ nên đối tốt với con ông, ông đem hết mấy chỗ đó thuê lại cho tôi, tôi có thể cho con ông yên tâm vui vẻ sống trong cuộc sống của mợ hai.”
“Nhưng ngươi mượn nhà kho nhiều vậy làm gì?” Cố Thường Thanh nghi ngờ hỏi: “Nếu ngươi dám lấy nhà kho ta làm việc xấu, thì thật xin lỗi, tôi không tính cho cậu mượn nhà kho.”
Sắc mặt Cố Thu trắng bệch, cô cảm giác, những thứ cô sắp nghe đây, có thể khiến người khác giật mình.
Cô mở đoạn ghi âm số Thời Phong Thụy.
“Cậu dám dùng kho tôi buôn bán thuốc phiện!” Giọng Cố Thường Thanh vang lên đầy sự kinh ngạc.
Tay Cố Thu giữ chặt lại, cô nhớ lại, cảnh Thẩm Giai Vân bị cưỡng bức trong clip.
Sắc mặt của Cố Thu nhanh chóng trắng bệch, cô quay đầu nhìn xung quanh, cẩn thận dè dặt bỏ USB vào trong túi mình.
Cô không dám xem nữa, liền vội đem hết những USB trong tủ kia vào trong túi.
Cô nuốt nước bọt, để tim mình đập ổn định lại, Cố Thu cầm ly nước trên bàn của bảo mẫu, uống ừng ực cạn hết ly.
Nắm lấy áo trước ngực, Cố Thu như không đứng vững.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Thu sợ đến nhảy cả lên, liền cầm điện thoại, vừa xem, là điện thoại của cảnh sát, liền vội nghe máy.
“Alo, chào cô, xin hỏi cô có phải con gái của Cố Trường Thanh không? Ở đây chúng tôi có camera ghi lại hình ảnh chiếc xe ông ta đi lúc xảy ra tai nạn, phát hiện có một chỗ rất lạ, giờ tôi gửi cô xác nhận chút được không?”
Toàn thân Cố Thu căng thẳng, liền nói: “Được, cảm ơn ông.”
“Được, đợi xíu tôi sẽ gửi vào mail cô.”
“Đợi đã!” trong lòng Cố Thu có chút nghi ngờ: “Cảnh sát sao lại biết mail tôi?”
Bên đó không đợi cô nói, đã cúp máy.
Cố Thu ngây người nhìn điện thoại, có chút nghi ngờ, nhưng một lúc sau, điện thoại cô đã vang lên tiếng tít, trong mail cố đúng là có một clip từ hộp thư đến.
Cố Thu mở điện thoại ra xem, nhất thời, hai mắt mở to.
Chiếc xe này ngừng bên cạnh chiếc xe xảy ra tai nạn, Cố Thu có thể nhìn thấy rõ, ba mẹ cô sau khi xuống xe đã đi về hướng biệt thử, nhưng đó lại là con đường nhỏ không một bóng người, bị một chiếc xe chạy với tốc độ cao tông vào.
Tiếng kêu của phanh xe, khiến mắt Cố Thu đỏ hoe, cô không nhịn được che miệng lại, hô hấp khó khăn.
Hai người bị bay đi rất xa, không nhúc nhích.
Tài xế trực tiếp đâm vào tường trước mặt, một tiếng ầm, không còn động đẩy.
Nước mắt Cố Thu tuông rơi, cô nhìn cảnh tưởng đó, hô hấp ngừng lại, qua một hồi lâu, cảnh đó không động đẩy, cũng không có bất cứ ai.
Có chút lạ, Cố Thu nhìn đường tiến độ clip phía dưới, vẫn còn khá nhiều.