Sam Y buồn bã nhìn Hưng Vũ:
"Dù anh có nói thế nào đi nữa, em vẫn không thể tự tha thứ cho lỗi lầm bản thân đã gây ra."
"Sam Y, đây không phải lỗi của em. Em đừng tự ám ảnh chính em vì những chuyện em không làm." Hưng Vũ cảm thấy có chút bất lực, Sam Y hoàn toàn mặc định cái chết của Minh Vũ là do cô, có lẽ cô bị ảnh hưởng tâm lý quá nặng nề sau vụ tai nạn.
Hưng Vũ biết hiện tại không thể thuyết phục được cô nên đành thở dài ra ngoài. Phong Thần vẫn lo lắng đứng ngồi không yên ngoài hành lang bệnh viện. Hưng Vũ nhìn cặp vợ chồng này bằng cái nhìn vô cùng khó hiểu, rõ ràng yêu nhau đến thế nhưng lại cứ tự tổn thương lẫn nhau. Anh nên làm gì để giúp họ đây?
"Tôi đoán anh không thuyết phục được với cô ấy?" Hai người ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng bệnh, Phong Thần hướng ánh mắt vào khoảng đen vô tận của hành lang dài tít tắp.
"Cô ấy là người cứng đầu nhất mà tôi từng gặp", Hưng Vũ cười khổ, "Cũng là người kiên cường nhất."
"Một khi Sam Y đã quyết định, dù có là bất cứ ai cũng không thể thay đổi cô ấy. Cũng giống như khi trước cô ấy theo đuổi tôi, ai nói thế nào, tôi có từ chối cô ấy cũng kiên quyết không từ bỏ. Rồi cuối cùng chịu nhiều tổn thương đến vậy." Phong Thần lục túi quần muốn hút điếu thuốc, rốt cuộc không thể kiềm chế mà rút ra một điếu khỏi hộp. Anh cầm điếu thuốc trên tay mà ngẩn ngơ không biết phải làm gì, lại đành cất nó đi.
"Không được, tôi phải đi làm xét nghiệm ngay. Biết đâu tôi lại thích hợp để hiến tủy cho cô ấy." Phong Thần dứt khoát đứng dậy, trong lòng anh giờ đây chỉ có thể nghĩ về cô, không còn bận tâm đến bất cứ điều gì khác.
"Tôi đi cùng anh. Chúng ta không thể từ bỏ dù chỉ là một tia hy vọng. Anh liên lạc với bên gia đình cô ấy rồi phải không?"
"Tôi đã gọi rồi. Chắc hẳn ai cũng lo lắng cho bệnh tình của cô ấy. Chỉ trách tôi đã quá thờ ơ, nếu tôi biết sớm hơn thì bệnh cô ấy có lẽ cũng không nặng đến mức này." Phong Thần vô cùng hối hận, Sam Y chính là niềm hối hận duy nhất trong cuộc đời anh.
"Anh đừng tự trách mình như Sam Y nữa, anh mà cũng như cô ấy thì phải làm sao? Anh phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết, ở bên chăm sóc cho cô ấy suốt phần đời còn lại bù đắp những tổn thương trước kia. Sam Y nhất định sẽ không có chuyện gì đâu." Hưng Vũ động viên tinh thần cho Phong Thần, anh tin rằng cô gái quật cường ấy sẽ qua khỏi mà thôi.
"Dù tôi có phải trói Sam Y lại cũng phải bắt cô ấy điều trị. Tôi không thể để mất cô ấy được."
Mắt Phong Thần có chút cay cay, anh đau đớn quá. Nỗi đau này giày vò anh chẳng khác gì căn bệnh Sam Y đang trải qua. Anh không biết phải làm sao để đối diện nếu Sam Y thực sự rời bỏ anh. Phong Thần hối tiếc vô ngần, anh ước gì thời gian có thể quay ngược trở lại. Anh sẽ không bao giờ tổn thương cô nữa, sẽ không trách cô, sẽ không chối bỏ tình cảm của cô, sẽ nguyện ý cõng cô bất cứ khi nào cô muốn, sẽ cùng cô đi du lịch vòng quanh thế giới. Hóa ra anh đã bỏ lỡ tất cả những điều này, Phong Thần cuối cùng cũng nhận ra mình đã bỏ quên hết niềm hạnh phúc tưởng chừng như đơn giản ấy, mà có thể sẽ chẳng bao giờ được tận hưởng lại một lần nữa.
Phong Thần và Hưng Vũ lần lượt đi làm xét nghiệm máu rồi quay trở về phòng bệnh. Thấy Sam Y đang ngủ, Phong Thần bảo Hưng Vũ về trước rồi rón rén đến bên giường cô. Kể cả lúc ngủ Sam Y cũng không hề yên giấc, cô rất hay gặp ác mộng, hai bàn tay run rẩy túm lấy chăn. Phong Thần khẽ nắm lấy tay cô, dịu dàng vỗ về giúp cô cảm nhận được hơi ấm.
"Phong Thần, em vừa mơ một giấc mơ. Mẹ em nói rằng sẽ đưa em đi đến một nơi, nơi ấy vô cùng đẹp đẽ và bình yên, sẽ không còn ai có thể tổn thương hai mẹ con nữa", Sam Y đưa mắt ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay trong xanh đến lạ thường, "Anh để em đi với mẹ được không? Mẹ đang đợi em."
"Sam Y, xin em đừng rời bỏ anh được không? Anh biết anh sai rồi, sau này chúng ta sẽ cùng đi gặp mẹ em nhé? Em nhất định sẽ sống thật lâu, ở bên cạnh anh cho đến khi mình cùng già đi, anh còn rất nhiều điều muốn làm cùng em, làm hết những thứ mà em đã ghi trong hộp điều ước. Anh đã mở từng điều ước của em và ghi nhớ đến tận bây giờ, hồi ấy em mới thật ngốc nghếch và đáng yêu làm sao. Anh nhất định sẽ biến mọi mơ ước của em thành hiện thực, em không cần phải ước nữa, đã có anh ở đây rồi.
Điều ước số một, quan trọng nhất: Lúc nào cũng được ở bên anh Thần.
Sam Y cẩn thận vẽ một ngôi sao vàng chói, rồi lại gạch chân dòng chữ bằng bút màu đỏ. Sau đó cô cuộn tờ giấy lại thật nhỏ, buộc nơ xung quanh rồi thả vào lọ. Sam Y tuổi lần đầu biết thích một người, bẽn lẽn ngại ngùng sờ đôi má đã nóng bừng từ bao giờ. Điều ước thứ hai, thứ ba,... Cô tự hỏi có phải mình ước hơi nhiều quá không? Nhỡ Phong Thần thấy cô vô cùng trẻ con thì sao? Miệt mài tô tô vẽ vẽ đến chính Sam Y cũng không biết mình đã ước bao nhiêu điều, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc nếu những điều ước ấy thành hiện thực. Cô cẩn thận để hộp điều ước ở đầu giường để trước khi đi ngủ có thể nhìn thấy nó và mơ về những giấc mơ ngọt ngào. Nhưng từ sau cái chết của Minh Vũ, lọ điều ước đã bị chính tay Sam Y đập vỡ. Những điều ước của cô không bao giờ có thể thực hiện được nữa.
Sam Y quay sang nhìn Phong Thần, tại sao anh lại biết được bí mật của cô?
Phong Thần đưa tay lên vuốt tóc cho cô, biết được câu hỏi của cô liền trả lời:
"Băng Băng quả nhiên là người bạn tốt của em. Cô ấy đưa cho anh hết mảnh giấy đó, vừa đưa vừa mắng anh là không xứng đáng với tình cảm của em. Vậy mà cô ấy vẫn đưa cho anh, còn dặn anh không được tổn thương em nữa."
"Anh đưa em ra ngoài được không? Chúng ta đi thực hiện hết những điều ước ấy đi."
"Bây giờ không được, đợi sau khi em khỏi bệnh hoàn toàn rồi anh sẽ đi với em. Hãy điều trị đi Sam Y." Phong Thần vô cùng khẩn thiết nhìn cô.
"Em muốn đi dạo." Sam Y không trả lời Phong Thần, ngồi dậy bước xuống giường.
Phong Thần biết cô cố ý tránh né, đành dẫn cô ra ngoài khuôn viên bệnh viện.
Điều ước số hai: Được nắm tay anh đi khắp nơi.
Sam Y từng muốn có thể nắm tay Phong Thần đi đến mọi nơi, nói cho tất cả mọi người biết đây chính là người yêu của cô. Bây giờ có thể nắm rồi, nhưng ý nghĩa đã không còn như trước. Hai người thong thả nắm tay nhau đi bộ, không ai nói gì. Sam Y dừng bước, nhặt một chiếc lá vừa rơi xuống từ trên cành. Cô cảm thấy mình cũng lẻ loi mà rơi rụng như chiếc lá này thôi.
"Anh đã gọi cho bố em và Băng Băng rồi."
"Sao anh lại gọi cho họ? Anh biết là em không muốn làm phiền ai mà." Sam Y nghĩ đến những người thân thiết xung quanh mình, cuối cùng cũng chỉ có hai người họ.
"Người thân có khả năng cho tuỷ cao hơn..."
"Nếu bố tương thích anh muốn em nhận của ông ấy sao? Bố đã già như vậy rồi chẳng may có chuyện gì thì sao? Em không thể ích kỷ như vậy được. Phong Thần, anh đừng thay em quyết định bất cứ điều gì hết." Sam Y mắt đỏ hoe, cô cố ngăn lại dòng nước mắt chỉ chực trào ra. Cô không muốn mình trông thật yếu đuối, nhất là trước mặt Phong Thần.
Phong Thần ôm cô vào lòng, an ủi cô:
"Không phải em nên tiếp tục sống để ở bên bố em sao? Ông ấy sẽ đau khổ thế nào nếu không có em bên cạnh chứ? Đây mới chính là điều ích kỷ nhất. Khó khăn lắm mới tìm thấy em, bố em sẽ tha thứ cho bản thân nếu như để em từ bỏ cuộc sống này sao?"
Sam Y lặng lẽ khóc, nước mắt thấm ướt đẫm bờ vai Phong Thần. Anh biết cô đã phải kìm nén suốt bao đau khổ, một mình chịu đựng hết những đau thương. Anh sẽ san sẻ cùng với cô nỗi đau này, cùng cô vượt qua bệnh tật và khó khăn. Lúc trước anh không thể, nhưng giờ anh có thể.
Điều ước số : Khi khóc có anh ở bên.
"Sam Y, cậu muốn tớ tức chết đúng không?" Băng Băng đứng trước cửa phòng bệnh nhìn thấy Sam Y liền chạy đến ôm chầm lấy cô.
"Được rồi, nhìn thấy người rồi thì bỏ ra đi. Tớ không thở được." Sam Y vỗ vỗ lưng cô bạn thân, vẫn là Băng Băng của cô đáng yêu nhất.
"Cái con bé này nói đi là đi, bệnh là bệnh, lại còn không chịu điều trị. Cậu muốn tớ tuẫn táng theo cùng phải không?" Băng Băng nói năng hùng hổ, nếu như Sam Y thực sự không qua khỏi thì sau này cô biết sống thế nào?
"Thế nên cậu cũng sang đây thuyết phục tớ đúng không?"
"Tớ đã gạt bỏ hết công việc vội vội vàng vàng bay ngay sang đây tìm cậu đấy. Cậu lo chữa bệnh tử tế đi, đừng để tấm chân tình này hoá không. Mạng sống của Sam Y dù có bỏ ra tất cả của cải trên đời cũng không thể có được, bạn cậu yêu cậu biết bao nhiêu cho nên hãy nghĩ vì tớ đi. Tớ có thể sống nếu thiếu đàn ông nhưng tớ không sống được nếu thiếu cậu đâu." Băng Băng ôm lấy Sam Y khóc to.
"Đừng khóc nữa, làm như cậu mới là bệnh nhân mắc bệnh nan y chứ không phải tớ đấy."
"Cậu thay đổi suy nghĩ chưa? Sao cậu lại từ bỏ cuộc sống dễ dàng như vậy được chứ? Đừng nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, cậu luôn có tớ ở bên cơ mà?"
Phải rồi, cô có Băng Băng bên cạnh nữa. Phút chốc ấy Sam Y nhận ra cô đã hoàn toàn quên đi mất người bạn duy nhất này mà muốn ra đi. Sao cô có thể yên tâm để lại Băng Băng một mình được?
Thấy Sam Y không nói gì, Băng Băng tưởng không thuyết phục được cô lại khóc to hơn.
"Sam Y." Dạ Quốc Việt loạng choạng từ ngoài chạy vào.
"Bố không cần phải đến gấp rút như vậy đâu." Sam Y định đứng dậy đỡ ông nhưng cả người bỗng đau nhức không thể cử động. Cô cố nhịn đau, cười thật tươi với ông.
"Sao con có bệnh lại không chịu chữa? Từ khi Phong Thần thông báo trong lòng bố không phút nào không lo lắng cho con."
"Là con có lỗi, con không nên khiến bố lo lắng như vậy."
"Bố muốn đi xét nghiệm, con nhất định phải làm phẫu thuật. Bố không thể trơ mắt lên nhìn con gái bố chết, cũng không thể có lỗi với mẹ con thêm được nữa." Dạ Quốc Việt đứng dậy, lại bị Sam Y kéo tay.
"Con không muốn. Nhỡ bố gặp chuyện gì thì con phải làm sao?" Sam Y nắm chặt lấy tay bố không buông.
"Hy sinh vì con cái không phải là điều mọi ông bố bà mẹ trên đời này vẫn làm sao? Bố đã sống đến tuổi này rồi tìm được con đã là điều vô cùng hạnh phúc. Con còn cả một cuộc đời dài trước mắt sao có thể dừng chân? Ta có thể giúp con gái mình chính là niềm vui của ta rồi. Con đừng băn khoăn nghĩ ngợi gì hết. Hơn nữa ta vẫn còn khoẻ lắm, chỉ hiến cho con chút ít có là gì. Yên tâm đi." Dạ Quốc Việt vỗ vỗ tay Sam Y động viên, rời phòng bệnh đi làm xét nghiệm.
Sam Y không muốn liên luỵ đến ai, giờ có nhiều người vì cô đến vậy khiến cô cảm thấy vô cùng có lỗi. Cô vốn đã quen một mình, chỉ sợ làm phiền đến người khác nên trong lòng rất khó chịu. Băng Băng biết bạn mình lại đang âm thầm nhận hết tội lỗi vào người chỉ đành thở dài, Sam Y đáng thương biết bao.
"Để tớ ôm cậu cho vơi nỗi buồn nào." Băng Băng kéo Sam Y vào lòng, vỗ lưng cô an ủi.