Edit: riri_
Chương : Em đã nghe thấy hết. . . . .
Nguyên đán qua đi, lúc này là thời gian Nghê Thường nhàn hạ nhất trong năm.
Hoàn thành đơn hàng cũ, thẳng đến sau tết âm lịch, cô cùng bà nội mới có nhận đơn đặt hàng mới. Thời gian này năm trước, Nghê Thường bận ôn thi đại học, nhưng giờ đã tốt nghiệp, hiện tại cô đã có một kỳ nghỉ nhỏ hoàn toàn thư giãn.
Mấy hôm trước, một khách hàng cũ kinh doanh khách sạn đến thăm, nhân tiện mời Nghê gia đến thăm suối nước nóng mới mở của họ ở ngoại ô. Nghê Thường 'dì cả' đang đến, thấy bất tiện nên Nghê Hồng Hạnh liền cùng mẹ con Giang Ngư đi suối nước nóng.
Kỳ thật trừ bỏ 'dì cả', Nghê Thường còn có nguyên nhân khác, đó là hai ngày trước Viêm Trì đã nói rằng hôm nay sẽ đưa cô đi dự tiệc cùng đội.
Đêm giao thừa, anh đi công tác không đi họp đội, cho nên hôm nay bọn họ cố tình tổ chức một đợt nữa, nói rằng mọi người nhất định phải đến, ai có người nhà thì mang theo.
Bà nội rời đi sau khi ăn sáng. Nghê Thường cứng nhắc vẽ xong một bản thiết kế trên máy tính bảng, liền nhận được điện thoại của bạn trai. Cô chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, ra gặp anh ở đầu ngõ.
Bữa tiệc sẽ diễn ra vào buổi chiều, cả hai dự định đi đến một trung tâm mua sắm gần đó trước.
Rốt cuộc, thì hai người họ chưa thực sự hẹn hò bên ngoài nhiều. Lúc nhắn tin WeChat hôm qua, Nghê Thường nói hai người còn chưa xem một bộ phim nào cùng nhau và đương nhiên Viêm Trì đã mua vé xem phim ngay lập tức để chiều lòng bé con của anh.
Anh chọn mua vé tình nhân, cả phòng đều là ghế da đôi dài cùng màn hình IMAX. Nghê Thường không có kinh nghiệm xem phim với bạn trai, còn anh lại ôm cô không chịu buông, chốc lát lại hôn hôn cùng lúc với diễn viên trên màn hình. . . . . .
Người đàn ông này thật phiền phức!
Xem phim xong vừa đến giờ cơm trưa, nhưng hai người cũng không có đói. Nhóm tay đua của Viêm Trì liên tục có tin nhắn, có người đến không kịp, họ hô hào kêu gọi mọi người nhanh lên.
Viêm Trì mua cho bạn gái ly trà sữa, cùng cô đến đó.
Địa điểm gặp gỡ không xa trung tâm mua sắm. Là trong một KTV mới mở nổi tiếng trên Internet, mánh lới quảng cáo là trang trí với cảm giác công nghệ, các phòng riêng theo chủ đề khác nhau và hình ảnh D.
Người phục vụ đưa họ lên phòng. Sau khi đẩy cửa, Nghê Thường hơi chấn động.
Bên trong ước chừng có người, rộng đến thần kỳ, không chỉ có có thể ca hát, còn có bàn bi-a, máy chơi game, quầy bar -- thậm chí trong góc còn có một hồ nước nhỏ.
Phòng riêng được bao quanh bởi màn hình lớn °, có một sân khấu nhỏ ở trung tâm. Hiệu quả của việc ca hát ước tính có thể so sánh với một buổi hòa nhạc nhỏ. Vào lúc này, ai đó đang la hét với một chiếc micrô trên đó, có đủ loại ánh sáng và tia sáng chiếu vào sân khấu, người tóc vàng đứng đó đặc biệt chói mắt.
Thấy Viêm Trì cùng Nghê Thường nắm tay đi đến, anh ta hét lớn một tiếng: "Yancy!"
Thanh âm bị microphone phóng đại vang lên "Con mẹ nó mày lại muộn! Xem chốc nữa lão tử có bắt mày uống đến chết không!"
Viêm Trì khinh thường cười, giơ ngón giữa về phía hắn, dẫn Nghê Thường đi thẳng vào. Phương Khôn Đằng liên tục vẫy tay chào, hai người đi đến chiếc bàn tròn nơi cậu ấy đang ngồi, Nghê Thường phát hiện bàn đều là nam nhân, cô có chút câu nệ ngồi bên cạnh Viêm Trì.
Trên bàn đã có đầy đồ ăn nóng hổi. Có những con cá nướng vẫn còn xèo xèo, nước lẩu đỏ au, xiên nướng đầy ắp ớt.
Viêm Trì cũng nhìn lướt qua bàn, cầm lấy menu điện tử, một tay choàng qua vai Nghê Thường rất tự nhiên, hỏi cô: "Em gọi thêm món gì không?"
Nghê Thường lắc đầu: "Không, em không đói bụng."
Viêm Trì tự mình mở menu:" Vậy anh gọi món cho em."
Anh gọi một nồi cua thịt, đặc biệt ghi không cay. Đồ ăn lên rất nhanh, trong chốc lát, phục vụ mang ra một cái nồi lớn và bếp lò nhỏ. Nghê Thường bất ngờ phát hiện, món cua ở KTV này so với nhà hàng nổi tiếng bên ngoài nhìn còn ngon mắt hơn.
Cua bên trong nồi hầm gần to hơn bàn tay cô, cộng thêm chân gà và tôm nữa, thật là một nồi to đầy ắp.
Viêm Trì đang gắp thức ăn cho Nghê Thường, tóc vàng đang ca hát cũng tiến lại đây tự bao giờ.
"ĐM! Sao vừa nãy không thấy món này nhỉ"
Nói xong anh ta cầm lấy đũa định gắp cua.
Viêm Trì một phen kiềm cổ tay tóc vàng lại, con ngươi đen lãnh đạm nói: "Món này gọi cho vợ tao, mày đi ra kia đi."
Nghê Thường trong lòng nhảy dựng. Không biết là bởi vì anh đang giữ thức ăn cho cô, hay vì anh thốt ra từ "Vợ" như vậy. . . . . .
Tóc vàng vẻ mặt bi phẫn: "Một ngày nào đó, lão tử sẽ thiêu rụi cẩu lương của hai người!"
Anh ta cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh lên:" Tao sẽ tự mình gọi món đó. Tao phải ăn giống những gì mày gọi! "
Phương Khôn Đằng nở nụ cười: "Thật sự là mày gọi không được món đó đâu."
Cậu ta đưa tay chỉ chỉ dòng chữ ngay cạnh tên món-- món chỉ dành cho hội viên.
Tóc vàng: ". . . . . . . . . . . ."
Mắt thấy tóc vàng sắp muốn khóc đến nơi, Nghê Thường chạy nhanh cười cười hoà giải: "Mọi người cùng nhau ăn thì tốt rồi, một người lại ăn không hết đâu."
Viêm Trì liếm môi: "Vậy chia ra đi"
Nghê Thường "Ừm"
Anh lấy đĩa gắp một ít cua, đem đẩy tới trước mặt tóc vàng "Cái này cho mấy người."
Sau đó, anh đẩy cả nồi sang cho bạn gái: "Em ăn đi."
Nghê Thường: ". . . . . ."
Mọi người: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
"Chậc."
"ĐM!"
"ĐM ĐM. . . . . ."
Phương Khôn Đằng không thể chịu đựng được nữa, lắc đầu cười khúc khích: "Trì ca, mấy huynh đệ thấy anh thật xa lạ nha . . . . . ."
"Các ngươi bây giờ mới phát hiện bộ mặt thật của tên cầm thú này sao!" Tóc vàng căm giận nói, "Tao đã sớm nhìn thấu ! Nó chính là cái loại này, cái gì mà -- vì huynh đệ có thể giúp không tiếc cả mạng sống, vậy mà vì nữ nhân nó đâm huynh đệ hai đao!"
Cay cú bị 'đâm đao', Viêm Trì bị cả hội phạt rượu.
Nghê Thường không tham dự nội chiến của mấy người đàn ông, ở bên cạnh yên lặng ăn thịt cua.
Liếc nhìn một vòng, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc -- chiếc váy bó sát cùng đôi bốt da cao đến đầu gối, tóc xoăn sóng lớn nhuộm hồng.
Thấy Nghê Thường nhìn lại đây, Đỗ Á nháy mắt mấy cái, lại hướng khoảng không cạnh mình hạ cằm, ánh mắt hỏi cô muốn lại đây không.
Nghê Thường do dự, sau lại cầm lấy ly trà sữa đi đến.
Bên này ngồi trên ghế dài lý tất cả đều là phụ nữ, hẳn là "Người nhà" của mấy tay đua khác, ngoài Đỗ Á Nghê Thường cũng không quen bất cứ một ai.
Hai người trao đổi vài câu, Đỗ Á cầm lon bia đưa cho cô, Nghê Thường xua tay, Đỗ Á không nói gì, tự mình uống cạn.
Tầm mắt quét trên người Nghê Thường, cô nàng cười cười: "Cô thật đúng là một năm bốn mùa đều mặc sườn xám."
Mùa đông đến Nghê Thường mặc sườn xám có lớp chần bông, có đồ lót dày bên trong. Sườn xám có độ rộng nên trông không bị phồng khi mặc từng lớp, vóc dáng vẫn thon gọn sau khi cởϊ áσ khoác. Trong một căn phòng có nhiều người như vậy, cô vẫn xinh đẹp độc nhất vô nhị.
Nghê Thường đưa tay vuốt ve cổ áo đứng, cong môi: "Sườn xám có thể mặc bất cứ lúc nào."
Đỗ Á nhìn chằm chằm cổ áo cô, gật đầu: "Lần trước tôi nói muốn đặt may, cô tưởng là nói giỡn sao?"
Nghê Thường không tiếp lời, chỉ lấy điện thoại ra và bấm vào một bản vẽ thiết kế.
"Cô xem qua đi."
Nghê Thường quả thật tưởng Đỗ Á nói đùa, nhưng thật ra cô cũng có một ít cảm hứng--
Từ thẩm mỹ đại chúng xem xét, phong cách cool girl của Đỗ Á cùng sườn xám là hoàn toàn không hợp. Nhưng nếu, cô ấy phải 'nếm thử' sườn xám, thì Nghê Thường phải làm sao để tạo ra một thiết kế tự tại thoải mái, Đỗ Á vừa nhìn qua đã bị hấp dẫn.
Đúng lúc mấy ngày nay có thời gian rảnh, Nghê Thường thử thiết kế một mẫu. Nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật trên điện thoại, lông mày Đỗ Á giật giật, kinh ngạc thốt lên một tiếng "a".
Đây là sườn xám màu đen trơn. Chất liệu vải dệt kim co giãn rất tốt, tôn lên những đường cong uyển chuyển, những đường nét đậm nhạt trên đó rất đơn giản và gọn gàng, không hề lỗi mốt chút nào.
So sánh với sườn xám truyền thống, cổ áo sườn xám này hơi thấp, chỉ có một khóa màu bạc. Xẻ tà cũng hơi cao, vị trí trên đầu gối hai tấc làm cho người ta nhìn thoáng qua cảm thấy vừa huyền ảo, vừa có chút gợi cảm.
Đường viền của sườn xám dọc đến bắp chân, người mẫu trong hình vẽ đang đi một đôi DR. MARTENS màu đen. Sườn xám cùng DR. MARTENS, nhìn có vẻ không hợp, nhưng trong bức ảnh này hoàn toàn hợp nhau - bộ đồ này vừa ngọt ngào vừa phóng khoáng.
Đỗ Á rõ ràng rất thích, ánh mắt nhìn Nghê Thường tràn đầy bất ngờ: "Cô đã làm ra chưa? Này phải bao nhiêu tiền? ?"
Nghê Thường lắc đầu: "Mới chỉ vẽ thôi."
"Năm sau liền bắt đầu. Chờ tôi làm ra, cô làm người mẫu chụp ảnh được không?"
Nghê Thường mày liễu hơi nhếch, "Nếu hiệu quả tốt, có thể miễn phí tặng cô nha."
"Không thành vấn đề!" Đỗ Á một ngụm đáp ứng, có điểm ngạo kiều khởi cằm, "Cứ đùa, tôi là người mẫu, tuyệt đối sẽ bán chạy!"
Nói xong lại quay đầu hỏi mấy cô gái khác: "Này, mọi người thử xem? Sườn xám của cô ấy siêu khó đặt đấy! "
Mấy cô gái kia cười cười không mặn không nhạt nói rằng họ không cần.
Nghê Thường không nói gì. Không biết có phải cô nhạy cảm hay không, nhưng cảm thấy mấy cô gái kia cũng không thích mình lắm, từ đầu tới cuối ánh mắt đều mang theo vẻ đánh giá. . . . . .
Đỗ Á hào hứng add Wechat của Nghê Thường, sau khi cất di động, cô nàng lại hướng quầy bar bên kia ý bảo: "Bên kia trong chốc lát sẽ có kịch bản gϊếŧ người, cùng chơi nhé?"
Nghê Thường cười lắc đầu: "Thôi thôi tôi không chơi, mọi người chơi đi"
Đỗ Á cũng không lôi kéo nữa, đứng dậy cùng mấy cô gái kia rời đi.
Nghê Thường quay đầu nhìn thoáng qua phía Viêm Trì bên kia. Mấy người đàn ông bọn họ còn đang hút thuốc uống rượu bừng bừng sôi nổi. Cô không đến đó, chỉ ăn một miếng bánh redvelvet sau đó đứng dậy đi phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh ở đây cũng lớn thần kỳ, trang trí cũng theo tiêu chuẩn khách sạn cao cấp, bên trong liên tục được quét dọn.
Nghê Thường mở một ngăn và bước vào. Cô thường không bị đau bụng khi tới kỳ, nhưng vào mấy lúc này thì cũng không thể cảm thấy thoải mái được. Khi đang lấy khăn ướt và băng vệ sinh trong túi ra, Nghê Thường đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng giày cao gót lộc cộc đi vào. Những người đó vào không vào buồng, chỉ có tiếng vòi nước vang lên cùng lúc với cuộc trò chuyện của họ.
"Gặp người thật thì chết tâm được rồi chứ?"
Một giọng nói khác lẩm bẩm: "Dù sao thì tôi vẫn không hiểu tại sao Trì thần lại thích người như vậy?"
Ý thức được người mấy cô gái kia đàm luận là ai, động tác trên tay Nghê Thường hơi dừng một chút.
"Mới mẻ. Hơn nữa, cô gái đó gia cảnh cũng tốt. Đàn ông, không phải ai cũng vậy sao, ngủ với ai cũng được, nhưng chính thất thì nhất định phải tìm đàng hoàng."
Nghê Thường ngẩn ra.
Cái gì mà, "Ngủ với ai cũng được???"
". . . . . . Đỗ Á lúc trước không phải cùng cô ta xích mích sao? Nhưng hôm nay lại thấy bọn họ khá được."
Người kia khinh thường: "Ngay cả Trì thần cũng có thể bắt được, Đỗ Á tính cái gì chứ."
"Hình như . . . . . . cô ta là lúc thi đấu đã gặp được Trì thần."
"Thật sao, có phải cái lần trên cao nguyên có Đỗ Á đi theo phải không? ?"
"Đúng vậy."
"Hừ! Lúc ấy Đỗ Á theo đuổi, tôi còn nghĩ sẽ nắm chắc phần thắng rồi chứ, nhưng sau đó lại hậm hực bỏ đi . . . . . Cho nên, nữ nhân kia là. . . . . . ?"
Người kia ý vị thâm tường cười cười
"Dù sao nghe nói, nữ nhân kia tối đó cũng đến phòng của Trì thần."
"Thật sao? ? Cho nên lúc đó không phải chỉ có một mình Đỗ Á . . . . . Vậy, bọn họ tính là cái gì đây?"
"Là 'pháo/hữu chuyển chính? ?" Ý nói Nghê tỷ từ bạn giường k danh phận được lên chức người yêu.
"Ai biết được."
"Không phải Trì thần nói anh ấy truy người ta sao?"
"Sao có thể thực sự tin vào lời nói của một người đàn ông chứ? Tìm kiếm một người thật tâm và nghiêm túc từ cái vòng tròn này, tốt hơn là tìm một con lợn biết leo cây đi!"
"Ừm cứ chơi đi, lúc trước Trì thần ở nước ngoài, quan hệ nam nữ không phải rất loạn sao. Phỏng chừng đối với anh ấy mấy cái này cũng thấy bình thường."
"Đúng vậy. Bọn họ những người này. . . . . . Không có bạn gái không có nghĩa là không có phụ nữ, mà có bạn gái rồi cũng không đại biểu là không có phụ nữ khác bên ngoài."
"Chậc, Tưởng Hiểu Điệp lúc trước không phải đã nói Trì thần đã tìm cô ấy sao? Khi đó, anh ấy cũng đã công khai truy nữ nhân kia rồi đấy thôi . . . . ." ôi Trì ca, xin là xin vĩnh biệt cụ=))))
Một hồi, hai người đó sột soạt thu dọn túi mỹ phẩm và rời đi
Sau một lúc lâu, Nghê Thường mới chậm rãi đẩy cửa đi ra. Cô bước đến bồn rửa với vẻ mặt thất thần, vặn mạnh vòi nước và rửa tay một cách máy móc. Vừa rồi nghe được đoạn đối thoại này, hai tai cô chấn động, đến nỗi đầu óc ong ong cả lên, cũng nảy sinh ra càng nhiều bất an cùng nghi vấn.
Có ý tứ gì?
Nói "Không có bạn gái không có nghĩa là không có nữ nhân, mà có bạn gái cũng không đại biểu là không có nữ nhân khác" ?
Còn có cô gái Tưởng Hiểu Điệp. . . . . .
Sau khi Viêm Trì xác định quan hệ với cô, còn cùng nữ nhân khác có quan hệ sao. . . . . .
Cô vẫn luôn rất tin tưởng anh.
Cho dù những người xung quanh nói rằng rất khó có thể tin được một người đàn ông. Nhưng cô vẫn tin tưởng vào anh.
Cô chọn tin tưởng vào những gì cô biết và cảm nhận.
Nhưng. . . . . .
Những gì cô nhìn thấy và nghe thấy ở cao nguyên, hay nói cách khác, quá khứ của anh luôn như một cái gai trong tim cô.
Tổng quy ý nan bình. (suy cho cùng thì khó mà nguôi ngoai)
Anh đối với cô tốt như vậy, thương cô dỗ dành cô, ôm cô và hôn cô, làm những điều thân mật và ngượng ngùng với cô. . . . . .
--anh có làm những điều đó với người phụ nữ khác không?
Có khi nào còn làm không chỉ với một người. . . . .
Tưởng tượng đến đây, Nghê Thường tim bỗng chốc đập nhanh. Cô đã rất cố gắng để bản thân không suy nghĩ và tưởng tượng lung tung.
Thật cố gắng hòa giải với quá khứ của bạn trai, hòa giải với chính mình.
Mặc dù không thể nhổ đi, nhưng cô đã cố gắng không đụng vào cái gai trong lòng kia. Nhưng hôm nay phút chốc nó đã bị người khác gảy lên, chạm đến sinh đau. . . . . .
Phục hồi tinh thần lại, đôi bàn tay mỏng manh đã bị chà xát đỏ ửng dưới nước. Nghê Thường tắt vòi nước, đờ đẫn đi ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài, cô giật mình đụng phải khuôn ngực rộng và rắn chắc của một người đàn ông.
Viêm Trì đỡ lấy bả vai cô, con ngươi đen thân thiết đánh giá khuôn mặt bạn gái.
"Không có việc gì chứ?"
Anh chợt xuất hiện ở trước mắt, Nghê Thường thoáng ngây ngẩn cả người, trái tim lại quặn thắt.
Cô mất tự nhiên dời tầm mắt: "Sao anh lại ở đây?"
Viêm Trì nắm tay cô: "Thấy em đi cả buổi trời, tưởng em không thoải mái."
Nghê Thường giả vờ lấy điện thoại trong túi xách để rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nói: "Em muốn trở về. . . . . ."
Viêm Trì sửng sốt nói, "Bụng em đau sao?"
Nghê Thường đơn giản thuận theo lời nói anh, thấp giọng "Ừm" .
"Ừm, vậy chúng ta đi thôi." Viêm Trì cầm lấy chiếc túi trong tay cô, "Anh vào lấy đồ, em đợi ở đây nhé."
"Không cần." Nghê Thường vội vàng nói, "Em gọi xe là được, anh tiếp tục chơi đi."
Viêm Trì cước bộ chưa dừng, lại nói: "Em không ở đây lão tử còn chơi cái gì nữa."
Nghê Thường không nói gì.
Biết hôm nay sẽ uống rượu, Viêm Trì không lái xe cũng không lái moto. Từ KTV đi ra, hai người gọi xe về nhà Nghê Thường.
Anh không uống nhiều, nhưng vẫn có chút khó chịu, vừa lên xe liền ôm bạn gái, gục cằm lên đỉnh đầu cô rồi nhắm mắt lại. Nghê Thường giật mình trước sự ôm ấp của anh, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Xe taxi dừng ở đầu ngõ, hai người xuống xe đi bộ về nhà.
Viêm Trì đưa bàn tay lạnh ngắt của cô vào túi áo mình và hỏi: "Khi nào em đi xem nhà mới?"
Nghê Thường không nhìn bạn trai, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền đá rêu xanh: "Bà nội ngày mai mới trở về, ngày mốt em sẽ đi."
Viêm Trì gật đầu: "Được rồi, ngày mốt anh sẽ đi cùng em. "
Nghê Thường "Ừm" , lại nhẹ giọng: " Nếu anh bận thì không cần đâu."
Viêm Trì ánh mắt ngưng lại, đưa mắt nhìn một bên mặt cô.
"Em làm sao vậy?"
Anh trầm giọng hỏi rồi duỗi tay ôm cô vào lòng: "Đau bụng không? Anh bế em đi nhé?"
Nghê Thường mi mắt giật giật, im lặng lắc đầu.
Đi nhanh về đến cửa nhà, Viêm Trì từ trong túi lấy ra điện thoại di động.
Con ngõ im lặng, đặc biệt rõ ràng tiếng điện thoại rung.
Mở màn hình, anh khịt mũi.
"Bọn họ chuốc cho Eros say rồi."
"Đồ ngốc kia hét lên thì to, nhưng thật ra hai cốc sẽ liền say." Anh đưa điện thoại đến trước mắt Nghê Thường, cười khẽ, "Năng lực này làm sao uống nổi với anh chứ."
Nghê Thường ngước mắt lên, nhìn thấy tóc vàng trong bức ảnh đang quỳ trên mặt đất và cầm giá đỡ micro, khuôn mặt buồn bã. Khóe miệng cô hơi cứng lại một chút, không nói gì cúi đầu nhìn túi xách lấy chìa khóa.
Viêm Trì hạ cánh tay xuống, nụ cười trên mặt cũng bị quét sạch. Anh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi cau mày.
Nghê Thường rút chìa khóa định mở cửa thì bất ngờ tay anh đưa đến chặn ngang.
Cô giật mình quay đầu lại.
Viêm Trì đang nhìn cô sâu sắc.
Mặt trời sắp lặn, ánh sáng rực rỡ còn đọng lại giữa đôi lông mày sâu, nhuộm đôi mắt anh bằng một màu vàng mờ nhạt.
Giọng anh cũng trầm và áp bức: "Rốt cuộc hôm nay em bị làm sao vậy?"
Nghê Thường nuốt khan, phát hiện miệng lưỡi mình khô khốc.
-- lúc này cô mới ý thức được chính mình tựa hồ chưa chuẩn bị tốt cho việc giằng co nói chuyện.
Hoặc là nói, căn bản cô không có dũng khí giằng co. . . . . .
Nghê Thường lông mi khẽ nhúc nhích, mí mắt cụp xuống: "Không --"
"Hỏi em thì em nói đi." Viêm Trì cường thế đánh gãy câu trả lời của cô, mi tâm càng nhíu chặt, "Có cái gì nói thẳng không được sao?"
"Ai mẹ nó chọc giận em?"
Nghê Thường mím môi im lặng nhìn bóng đen trên mặt đất.
Bóng của hai người được vẽ rất dài, một phần lớn của chúng chồng lên nhau. Nhìn qua, tựa như cô bị anh ôm trong ngực, lại giống bị hòa tan vào thân thể anh. . . . . .
Qua một hồi lâu, Nghê Thường nhẹ giọng mở miệng: "Viêm Trì."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, không hề trốn tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn, mi mắt, thậm chí lông tơ trên mặt đều bị mặt trời lặn chiếu rọi ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
"Anh còn có nhớ hay không, lúc trước khi chúng ta cùng một chỗ, anh cam đoan với em cái gì?"
"Nhớ rõ."
Nghê Thường nhìn chằm chằm đôi mắt anh, nhẹ giọng: "Vậy sau khi chúng ta bên nhau, anh có vượt quá giới hạn với người phụ nữ nào khác không ...?"
"Không có." Viêm Trì lập tức nói.
Anh kiên định trầm giọng: "Anh chỉ có một mình em."
Nghê Thường mi tâm bỗng dưng buông lỏng.
Như thể bị mạo phạm bởi câu hỏi và phản ứng của cô, đôi mắt đen của anh nheo lại tỏ vẻ không hài lòng.
Anh cũng cau mày: "Dù là trước hay sau khi ở bên em, thì em đều là người duy nhất."
Giọng điệu và ánh mắt anh cố định, nói từng câu từng chữ: "Từ trước đến giờ, em luôn là người phụ nữ duy nhất của anh."
Nghê Thường thần sắc nhoáng lên một cái, nhưng ánh sáng trong mắt lại vụt tắt. Cô kéo môi dưới cười như tự giễu: "Anh không cần phải nói như vậy. . . . . ."
Viêm Trì hơi giật mình, tiếng nói phút chốc trầm thấp: "Em có ý gì?"
"Dù chuyện xảy ra đều là quá khứ. . . . . ." Nghê Thường dừng lại, thần sắc mờ mịt nhìn bạn trai, "Nhưng anh cũng không thể phủ nhận quá khứ."
Thanh âm cô nhỏ đi: "Em cũng không phải không biết. . . . . ."
Viêm Trì vẫn còn sững sờ, bối rối hỏi ngược lại: "Em biết gì?"
"Vốn chính là." Nghê Thường mím môi bất mãn nhỏ giọng, "Em đã nghe thấy..."
Cô ngước mắt lên nhìn anh, bàn tay đặt bên hông bất giác nắm chặt.
"Lúc ở cao nguyên. . . . .em đã nghe thấy hết."