Một quyền này của Cố Thanh Bùi là trực tiếp nhắm đánh thẳng vào mũi Nguyên Dương. Đánh vào mũi là khiến người thống khổ nhất, chỉ cần trúng một chiêu thì máu cùng nước mắt nước mũi sẽ chảy đầy mặt, đặc biệt thảm hại. Bất quá bởi vì còn có xương sống mũi, tay người đánh cũng sẽ không dễ chịu gì. Chỉ cần quan sát vị trí Cố Thanh Bùi vung quyền, là có thể nhìn ra hắn có bao nhiêu phẫn nộ.
Nguyên Dương đương nhiên không thể ngây ngốc để cho hắn đánh, chính là khoảng cách quá gần, muốn ngăn chặn đã không kịp, đành phải nghiêng đầu tránh né. Một cú trọng quyền sượt qua mặt y, cảm giác bỏng rát.
Y bắt lấy cánh tay Cố Thanh Bùi ấn xuống giường, trực tiếp ngồi khóa lên thân Cố Thanh Bùi, dùng trọng lượng thân thể áp chế đối phương.
Nguyên Dương bĩu môi, hừ nói: "Muốn động thủ với tôi sao?"
Ánh mắt Cố Thanh Bùi có vài phần chật vật, "Nguyên Dương, cậu đừng có khinh người quá đáng."
Nguyên Dương nhìn sự xấu hổ và giận dữ trên mặt Cố Thanh Bùi, không biết như thế nào, trong lòng rất không thoải mái.
Y nghĩ không ra Cố Thanh Bùi vì cái gì lại ghét bỏ y như vậy.
Y tuy cảm thấy đàn ông bộ dạng dù có ưa nhìn hay không căn bản không quan trọng, chính là y đối với tướng mạo của bản thân cũng không phải không có cảm giác. Từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu người trước sau nối gót muốn đeo đuổi y, ngay cả trong quân ngũ cũng đều có, Cố Thanh Bùi nếu thật sự là thích đàn ông, vì cái gì lại chướng mắt y chứ?
Thực sự là bởi vì y kỹ thuật quá kém sao?
Nguyên Dương nghĩ đến Cố Thanh Bùi vì chuyện này mà cự tuyệt y, liền ấm ức không thôi.
Y căng cứng mặt, nghiến răng nói: "Ông nếu chê tôi kỹ thuật kém, thì tôi mẹ nó học là được, cái trò đó không phải là luyện tập mà ra sao, làm nhiều lần là liền tốt lên."
Cố Thanh Bùi chửi mắng: "Cậu đi tìm người khác mà luyện tập."
"Ngại quá a Cố tổng, nhờ ơn ông ban tặng, tôi hiện tại là thằng khố rách áo ôm, ngay cả tiền thuê nhà cũng đều không có, ngoại trừ ông ra tôi có thể tìm ai đây."
"Đồ khốn kiếp!" Cố Thanh Bùi lớn tiếng mắng, dùng sức muốn đẩy Nguyên Dương ra.
Nguyên Dương dứt khoát nằm xoài xuống, toàn thân đặt trên người Cố Thanh Bùi, quyết tâm chơi xấu, "Cố tổng, tôi trẻ trung anh tuấn thế này mà ông cũng không cần, yêu cầu của ông cũng quá cao đấy, theo tôi đi, tôi về sau cũng sẽ không khi dễ ông nữa."
Cố Thanh Bùi bị y làm cho tức giận đến đầu óc co rút.
Nguyên Dương cúi đầu, hít ngửi khuôn mặt Cố Thanh Bùi, sau đó đem mũi kề sát vào giữa phần cổ hắn.
Thời điểm Cố Thanh Bùi không xức nước hoa, mùi vị dễ chịu hơn, thực ấm áp thực nhẹ nhàng khoan khoái, y lầm bầm nói: "Ông sau này đừng dùng nước hoa nữa, một người đàn ông mà xịt mấy thứ đồ chơi đó làm cái gì, như thế này là dễ ngửi rồi...... thực rất dễ ngửi."
Nguyên Dương một bên ngửi một bên cọ xát Cố Thanh Bùi, hai người đều vẫn trong thời kỳ tràn trề tinh lực, chà xát vài cái bên dưới liền cùng cứng rắn.
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ, hắn giờ sẽ lại bị thằng nhóc vô lại này thượng sao?
Nguyên Dương hừ cười một tiếng, có chút đắc ý, "Có phản ứng rồi đó, ông còn nói chướng mắt tôi ư?"
Cố Thanh Bùi đã lười nhác chẳng muốn tiếp tục tranh cãi, hắn vừa rồi thật sự là bị sự không biết xấu hổ của Nguyên Dương làm cho tức giận đến bùng nổ. Hiện tại sau khi đã tỉnh táo, phát hiện Nguyên Dương cũng chẳng khác nào con cún, bạn càng mắng nó, nó lại càng cho rằng bạn là đang chơi đùa với nó......
Cố Thanh Bùi mệt mỏi nói: "Cậu đè tôi thở không nổi rồi, xuống đi."
Nguyên Dương thấy sắc mặt Cố Thanh Bùi quả thật không tốt, liền đem thân thể nặng nề của bản thân dịch qua một bên.
Cố Thanh Bùi nhắm mắt lại, "Tôi đau đầu, cậu có thể mau mau về đi được hay không."
"Ông đói bụng chưa? Tôi làm chút đồ cho ông ăn nhé."
Mắt Cố Thanh Bùi mở ra một khe nhỏ, lạnh nhạt nhìn y.
Nguyên Dương ngồi dậy, xoay chuyển cổ, "Lâu lắm rồi không ngủ dậy trễ thế này, thực không thoải mái. Ông cứ nằm đi, tôi nấu cơm nhanh lắm." Nói xong trực tiếp nhảy xuống giường, cứ như vậy không ngượng ngùng trần trụi đi vào phòng bếp.
Cố Thanh Bùi lấy tay bưng kín mắt. Cố tổng đối diện với bất cứ khó khăn nào đều có thể ăn được uống được ngủ ngon, vậy mà đối diện với Nguyên Dương lại đau đầu không thôi.
Tay chân của Nguyên Dương đặc biệt nhanh nhẹn, rất nhanh liền đun xong cháo, rán hai quả trứng, sau đó xào rau cải, tổng cộng cũng chỉ tốn phút.
Chờ y làm cơm xong, Cố Thanh Bùi cũng đã rửa mặt hoàn tất, từ phòng ngủ đi ra.
Nguyên Dương tranh công nhìn nhìn hắn, lại hất hất cằm về phía bàn ăn, "Thế nào, nhanh đấy chứ."
Cố Thanh Bùi nhìn thoáng qua, cháo cùng trứng rán đều còn tỏa nhiệt khí.
Thời điểm hắn mới vừa tốt nghiệp đại học, bởi vì tiền lương thấp, chỉ có thể ở trong nhà trọ chung rẻ tiền nhất, đều là tự mình nấu cơm, trù nghệ tại thời điểm đó rèn luyện được không tồi. Chính là sau lại theo công tác càng ngày càng bận rộn, hắn cơ hồ rất ít ở nhà mở bếp. Những thứ có trong tủ lạnh, đều là do nhân viên bán thời gian chuẩn bị cho hắn, hắn một tuần ngẫu nhiên có vài ngày như vậy, sẽ ăn tại nhà, nhưng thời gian trước giờ cũng không cố định.
Từ sau khi cùng Triệu Viện ly hôn, hắn cũng không còn thói quen buổi sáng khi tỉnh dậy, có người nấu cơm cho hắn.
Nhìn thấy bữa sáng giản đơn trên bàn, hắn cảm giác trong lòng có chút lên men.
Nguyên Dương nói: "Mau đến ăn a."
Cố Thanh Bùi ngồi xuống, sắc mặt có phần dịu đi, "Không ngờ cậu cũng biết nấu ăn."
"Hê, thời điểm tôi mới vào bộ đội, ai cũng không phục, bị phạt tới ban cấp dưỡng làm ba tháng." Nguyên Dương hừ nói: "Khi đó tôi mỗi ngày đều cho bọn họ ăn cơm canh trộn kèm tro bụi."
Cố Thanh Bùi hừ cười một tiếng, "Ấu trĩ, cậu là cứ thường xuyên đổ cả bình muối vào, bọn họ bảo đảm sẽ không cho cậu nấu cơm nữa."
"Không nấu cơm sao? Ông cho rằng không phải nấu cơm là xong việc rồi ư? Không nấu cơm thì còn có thể đi rửa bát, rửa rau, lau đại bác, người như ông mà vào bộ đội, ba ngày ông cũng đều chịu không nổi."
Cố Thanh Bùi lười biếng nói: "Tôi sẽ không ngốc như cậu đâu, vừa vào đã đắc tội lãnh đạo."
"Đúng thế, ông giỏi nhất là trò đối nhân xử thế, cả ngày sĩ diện, cũng không ngại mệt."
Cố Thanh Bùi giễu cợt nói: "Tôi nếu có người cha như Nguyên đổng, tôi cũng sẽ không phải mệt mỏi như thế nữa."
Nguyên Dương nhíu nhíu mày, "Mỉa mai tôi vừa thôi, thời điểm tôi mới mười hai mười ba tuổi, cũng có biết ông nội với ba tôi là ai đâu. Bọn họ cũng không quản tôi, tôi cả ngày lăn lóc cùng một đám tiểu lưu manh, đâu trách được tôi trưởng thành thành cái dạng này a. Ông xem thử em trai em gái tôi đi, tuyệt đối không có giống tôi."
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, "Nghe nói em trai cậu thân thể không tốt."
"Ừm, vốn là song thai, kết quả sinh ra, đứa hơn bốn cân kia thì chết, nó có hơn ba cân thể chất yếu đuối thì lại sống được, bất quá từ nhỏ thân thể đã ốm yếu."
Cố Thanh Bùi nói: "Thế mà cậu lại không chịu vì cha mình mà suy nghĩ một chút, cậu là con trai trưởng trong nhà, nhưng lại không hiểu chuyện chút nào."
Nguyên Dương có chút nổi nóng, "Không tới phiên ông giáo huấn tôi."
Cố Thanh Bùi trừng mắt nhìn y một cái, "Tôi mới lười giáo huấn cậu ấy." Nói xong múc một thìa cháo đưa vào miệng.
Cháo mới múc khỏi nồi, còn rất nóng, Cố Thanh Bùi "ư" một tiếng, suýt chút nữa thì nhổ cháo ra.
"Ông vội cái gì chứ." Nguyên Dương vươn tay, chuẩn xác ấn mở miệng hắn y, nhìn kỹ một chút, "Nổi bọng nước rồi, không có việc gì đâu." Nói xong đứng dậy rót cho Cố Thanh Bùi một cốc nước mát, "Uống chút nước đi."
Cố Thanh Bùi thở hắt ra, uống một ngụm nước, cảm giác thư thái hơn chút.
Nguyên Dương nhìn làn môi nóng đến đỏ bừng của hắn, trong lòng ngứa ngáy. Y nhịn không được vươn đầu, giữ cằm Cố Thanh Bùi, dùng bụng ngón tay cái mân mê môi dưới của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi nhìn hắn một cái, "Làm gì đấy."
"Môi ông nhìn thật mềm."
Cố Thanh Bùi cong môi cười, "Chúng ta đã từng hôn môi chưa?"
Nguyên Dương sững người, "Chưa."
"Vì sao lại chưa? Giống như cậu nói đó, chúng ta ngay cả ngủ cũng đã ngủ cùng rồi, như thế nào lại chưa hôn môi chứ?"
Nguyên Dương nhíu mày nói: "Tôi không biết."
Cố Thanh Bùi cười lạnh: "Nói trắng ra là, cậu hôn nổi sao? Bằng không buổi tối hôm đó, cậu cả đời này cũng không cương nổi với đàn ông, cậu bất quá là muốn nếm thử chút mới mẻ, dựa vào cái gì mà tôi phải chơi bời cùng cậu chứ? Trên thế giới có nhiều đàn ông như vậy, dựa vào cái gì mà tôi lại phải chơi cùng thứ trẻ con ham mê đồ mới như cậu chứ? Tôi không đến nỗi thèm khát cái đồ chơi kia của cậu đâu."
Sắc mặt Nguyên Dương trầm xuống.
Cố Thanh Bùi tao nhã rút khăn tay, lau lau miệng, "Bữa sáng không tồi, cậu có thể đi được rồi." Nói xong xoay người đi về hướng thư phòng.
Nguyên Dương nhìn theo Cố Thanh Bùi.
Đó là một dáng lưng thuần nam tính. Vai rộng, eo gầy, mông chặt, chân dài, còn có mái tóc ngắn ngủn. Không có bất cứ phẩm chất nữ tính đặc biệt nào khiến cho y phải nhìn dõi mắt nhìn theo, nhưng y chính là lại rất muốn nhìn.
Y dám khẳng định, chinh phục bất cứ người phụ nữ nào, cũng không thể cho y cảm giác thành tựu nhiều như chinh phục Cố Thanh Bùi.
Đám phụ nữ chẳng chút thú vị, chỉ có Cố Thanh Bùi khiến y vừa tức vừa hận, muốn dùng hết thảy thủ đoạn đánh bại.
Thời điểm đối diện với Cố Thanh Bùi, tràn ngập khiêu chiến cùng kích thích, đây là điều không hề có trong tưởng tượng của y về cuộc sống chốn đô thị, chỉ có riêng Cố Thanh Bùi mới khiến y cảm nhận được.
Y chợt đứng dậy, vọt lên hai ba bước, vặn bả vai Cố Thanh Bùi, mạnh mẽ đè hắn lên tường, dùng sức ngăn chặn làn môi hắn.