Cửa văn phòng bị rầm một tiếng đẩy ra.
Cố Thanh Bùi khoa trương kinh hô một tiếng, "Tiểu Nguyên, cậu sao lại không gõ cửa thế!"
Nguyên Dương vào phòng liền thấy, Cố Thanh Bùi đang gọi điện thoại, căn cứ theo phản ứng của hắn, đầu kia điện thoại là ai, Nguyên Dương đã có thể đoán ra được.
Quả nhiên, Cố Thanh Bùi áy náy nói: "Nguyên đổng, tiểu Nguyên đến rồi, có thể có việc, tôi tối nay sẽ gọi lại cho ngài có được không? Vâng? A, được mà." Cố Thanh Bùi cười đem ống nghe đưa qua, "Nguyên đổng bảo cậu tiếp điện thoại."
Nguyên Dương phẫn hận nhìn hắn một cái, thô lỗ đoạt lấy ống nghe, "Alo?"
"Mày tiến vào văn phòng tổng tài sao không gõ cửa? Mày tự cho bản thân mình là ai, a?" Tiếng gào thét của Nguyên Lập Giang ở đầu kia điện thoại vang lên.
Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, có lệ nói: "Biết rồi."
"Mày biết cái gì?"
"Tôi nói biết rồi chính là đã biết rồi." Nguyên Dương không kiên nhẫn mà đem điện thoại dập xuống.
Cố Thanh Bùi bĩu môi, cầm lấy một chồng tài liệu lật xem.
Tay Nguyên Dương trực tiếp đặt lên trên tài liệu, bức bách Cố Thanh Bùi ngẩng đầu nhìn y.
Nguyên Dương cười lạnh nói: "Không tồi a, ông đã sớm lưu trữ chiêu thức ấy, đem chút tiền lương cỏn con ấy toàn bộ trừ sạch sẽ, chờ đợi để nhìn tôi chê cười hả?"
Cố Thanh Bùi lười nhác nói: "Nguyên công tử vẫn còn thiếu nợ chút tiền nữa a, có cần tôi tiếp tế một ít cho không? Có cần không hả."
Nguyên Dương hừ nói: "Có những lời này của ông, tôi về sau sẽ không khách khí với ông nữa đâu."
Cố Thanh Bùi cười nói: "Kỳ thật cậu một ngày cũng có cần tiêu tiền gì đâu. Cậu không cần trả tiền thuê nhà, sáng trưa ăn cơm công ty, buổi tối dưỡng sinh, khỏi phải ăn cơm, lái cũng là xe công ty, không có tiền thì không có tiền thôi, không lạnh chết không đói chết là được. Người trẻ tuổi ấy mà, phải chịu chút khổ mới được."
Nguyên Dương nhíu mày, "Mình tôi ăn ít một chút cũng chẳng vấn đề, nhưng ông không phải bảo ba tôi giới thiệu bạn gái cho tôi hay sao, không có tiền thì nói chuyện yêu đương thế đếch nào được?"
"À, chuyện đó ấy hả." Cố Thanh Bùi chớp chớp mắt, "Tôi đã quên béng mất. Chuyện này tôi kiên quyết sẽ ủng hộ cậu, cậu cứ hẹn hò với người cậu vừa ý đi, tôi sẽ thanh toán chi phí cuộc hẹn cho."
"Chỉ cần tôi vừa ý là được hử?" Ánh mắt Nguyên Dương nhìn chằm chằm khóa chặt vào Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cười nhạo nói: "Cậu trước tiên vẫn là nên hỏi con gái nhà người ta có nguyện ý hẹn hò với thứ tiểu lưu manh như cậu hay không đã."
Nguyên Dương giễu cợt nói: "Nếu tôi không lấy được vợ, thì đều là lỗi tại ông."
Cố Thanh Bùi không buồn nhìn thẳng y, "Bản thân không tranh giành nổi, còn đi trách người khác sao? Tháng này thể hiện tốt một chút đi, nếu không tiền lương tháng sau cũng sẽ bị trừ sạch bách như cũ đấy."
Nguyên Dương bốp một cái đập lên máy tính hắn, thô bạo đóng chiếc laptop apple mảnh mai lại.
Cố Thanh Bùi trừng mắt liếc y một cái, "Đi ra ngoài, đừng cứ làm càn trong văn phòng tôi nữa."
Nguyên Dương ác thanh ác khí nói: "Ông tưởng tôi muốn nhìn thấy ông sao." Y nói xong liền xoay người đi về phía cửa.
Cố Thanh Bùi ở sau lưng y nói: "Buổi tối có bữa tiệc, là khách mời quan trọng, cài khuy áo tử tế, thắt cà vạt vào, đừng có mặc tây trang giống như du côn, khiến tôi mất mặt."
Nguyên Dương nhìn hai khuy áo mở rộng trước ngực mình, không cho là đúng. Y chán ghét mặc thứ quần áo chật chội như vậy, hành động rất bất tiện.
Tiệc tối bắt đầu lúc bảy giờ, Cố Thanh Bùi mời lãnh đạo tòa án thành phố XX đến phối hợp điều tra một vụ tố tụng. Một mảnh đất thuộc danh nghĩa công ty bọn họ bởi vì nợ nần tranh chấp bị tòa án thành phố XX niêm phong. Nếu thắng kiện, bọn họ chỉ cần chi ba nghìn vạn, là có thể nắm được quyền sử dụng mảnh đất, ở chốn Bắc Kinh tấc đất tấc vàng này, giá trị một mảnh đất như thế ít nhất nằm ngoài năm triệu. Nếu này vụ án này có thể thắng kiện, món nợ chính lớn nhất của tập đoàn bọn họ sẽ được giải quyết, mà cũng chỉ có giải quyết được chuyện này, bọn họ mới có thể thỏa mãn được điều kiện thấp nhất để lại được niêm yết một lần nữa.
Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương đến sớm trước hai mươi phút.
Hai người một ngồi trước bàn, một dựa sofa, tựa như đang giận dỗi, ngồi cách thật xa, không nói với nhau một lời.
Cố Thanh Bùi đến được hơn mười phút, điện thoại tin nhắn không ngừng, một hồi giọng điệu trở nên nghiêm túc, một hồi lại nhiệt tình khách sáo, Nguyên Dương thực hoài nghi Cố Thanh Bùi ngàn người ngàn mặt như thế nào lại không bị tâm thần phân liệt cơ chứ.
Nhanh chóng đến thời điểm bảy giờ, người của pháp viện XX đến, một hàng ba người, đều là đàn ông cao béo, tuổi nhìn qua cũng không lớn, thậm chí có một người Cố Thanh Bùi còn gọi là lão đệ, chính là đứng cùng một chỗ với Cố Thanh Bùi, liền tràn ngập cảm giác không hài hòa. Loai người quá ba mươi tuổi như Cố Thanh Bùi, lăn lộn trên thương trường nhiều năm mà vẫn như cũ có thể bảo trì dáng người cùng khí chất như vậy, quả thật là của quý hiếm.
Nguyên văn: Vi hòa cảm ( 违和感): ám chỉ sự không thích ứng, hài hòa, dung nhập với sự vật sự việc xung quang, sinh ra một cảm giác xa cách.
Phượng mao lân giác: lông phượng và sừng lân, dùng để chỉ đồ vật quý hiếm.
Nguyên Dương nghĩ thầm, nếu Cố Thanh Bùi cũng trở thành bộ dáng bụng bia phương phi kia, y tuyệt đối không cương lên nổi, cho nên chuyện phát sinh đêm đó, chỉ có thể nói là do hết thảy điều kiện đều vừa vặn ăn khớp thôi.
Một người trong đó nói: "Ai, Nguyên đổng còn chưa tới ư?"
Cố Thanh Bùi cười nói: "Đang đi trên đường thôi, đường tắc ấy mà, sẽ nhanh đến thôi."
Nguyên Dương kinh ngạc nhìn Cố Thanh Bùi, y không biết ông già nhà mình cũng muốn tới.
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, tỏ bộ dáng chợt nhớ ra, "A, giới thiệu một chút, đây là con trai lớn của Nguyên đổng, tên Nguyên Dương, đang học tập rèn luyện dưới tay tôi. Nguyên Dương, đây là Triệu thính trường." Cố Thanh Bùi hất hất cằm, ý bảo y lại đây chào hỏi.
Thính trường: cán bộ cao cấp trong hệ thống cấp bậc hành chính TQ.
Nguyên Dương không quá tình nguyện tiến lại, cùng Triệu thính trường bắt tay.
"Ôi chao, ra đây là Đại công tử của Nguyên đổng, thật hân hạnh hân hạnh." Trên mặt Triệu thính trường tràn ngập nụ cười. Tuy rằng hiện tại là Nguyên Lập Giang cậy nhờ bọn họ làm việc, nhưng địa vị của Nguyên gia tại kinh đô lại là chốn mà bọn họ có muốn trèo lên cũng chưa chắc đã được. Có thể có được cơ hội lôi kéo làm quen này, con đường làm quan về sau tất nhiên lại càng thêm bằng phẳng.
Loại người như vậy Nguyên Dương đã thấy rất nhiều, ứng phó ngược lại rất tự nhiên.
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bả vai Nguyên Dương, cười nói với Triệu thính trường: "Cậu bé này hiện tại là đang làm lái xe cho tôi, Nguyên đổng đem con trai phó thác cho tôi, chính là hy vọng tôi có thể hảo hảo bồi dưỡng cậu ấy. Người trẻ tuổi không thể không chịu khổ, thân thế dù phú quý đến đâu, cũng nên bắt đầu rèn luyện từ cơ bản, ngài nói có phải hay không"
Triệu thính trường cười nói: "Nói rất đúng, Nguyên đổng cùng Cố tổng đều rất nhìn xa trông rộng a."
Cố Thanh Bùi nói một câu này, không cần tốn nhiều sức, nương nhờ Nguyên Dương mà nâng giá trị bản thân tăng lên một bậc, Triệu thính trường cùng đám tùy tùng đối với Cố Thanh Bùi càng thêm kiêng nể.
Nguyên Dương đương nhiên không phải không biết đang xảy ra chuyện gì. Y nhíu mày, Cố Thanh Bùi ở công ty chưa bao giờ đề cập đến chuyện y là ai, cần lên mặt với người ngoài thì mới nhớ đến y, sự lợi dụng trắng trợn này khiến cho y tương đối khó chịu.
Cố Thanh Bùi đến tột cùng coi y là thứ gì?
Mãi đến khi Nguyên Lập Giang xuất hiện, sắc mặt Nguyên Dương đều là đen thui.
Nguyên Lập Giang sau khi hàn huyên cùng khách mời, nhìn thoáng qua con trai mình, thấy thằng ranh này đang mặt lạnh te ngồi ở một bên, không hề nói gì cũng chẳng xã giao với người khác, trong lòng ông liền bắt đầu tức giận.
Ông quát: "Nguyên Dương, mày là tiểu bối, đặt mông xuống là ngồi yên vậy à? Mau mau đến rót rượu cho khách đi."
Tiểu bối: người nhỏ tuổi/ có vai vế thấp.
Cố Thanh Bùi liếc nhìn Nguyên Dương một cái, thúc giục nói: "Tiểu Nguyên? Nhanh lên."
Nguyên Dương nheo mắt nhìn Cố Thanh Bùi, chậm rãi đứng dậy.
Lúc này nhân viên phục vụ xông tới rót rượu, kịp thời giảm bớt sự xấu hổ, nhưng Nguyên Lập Giang đối với biểu hiện của Nguyên Dương vẫn không hài lòng như cũ.
Trên mặt Cố Thanh Bùi vẫn mang nụ cười, một bên dùng cơm một bên cùng người khác nói chuyện kiện tụng.
Mấy người này đều uống rượu rất tốt, Cố Thanh Bùi đương nhiên không thể để cho Nguyên Lập Giang uống, Nguyên Dương phải lái xe, cũng không thể uống, cơ bản từng đợt kính rượu đều là hắn uống. Tửu lượng Cố Thanh Bùi quả thật tốt, nửa cân rượu trắng vào bụng, chỉ thấy mặt đỏ, đầu óc vẫn thực thanh tỉnh, mỗi câu hỏi đều vào đúng trọng điểm vấn đề, hiệu quả nói chuyện một chút cũng không suy giảm.
Nửa cân ( 半斤): khả năng ở đây là nửa chai, đại khái là từ ~ml.
Nguyên Lập Giang đối với Cố Thanh Bùi cực độ tán thưởng, lúc này lại càng cảm thấy chiêu mộ Cố Thanh Bùi lại đây đúng là quyết định sáng suốt.
Một bữa cơm ăn hết ba tiếng, đến cuối cùng người của pháp viện XX cơ bản đều đã uống nhiều, Cố Thanh Bùi cũng chống đỡ không nổi nữa, ánh mắt bắt đầu tan rã, thời điểm đứng lên tiễn người, dưới chân cũng có chút bấp bênh.
Lái xe của Nguyên Lập Giang đưa ba người kia về khách sạn, ông ngồi xe của Cố Thanh Bùi, để Nguyên Dương đưa về nhà.
Đến cửa nhà, Nguyên Lập Giang hỏi Nguyên Dương, "Sau này mỗi cuối tuần về nhà một chuyến đi, ba xem biểu hiện hôm nay của mày, hừ, cũng tạm được, xem ra ba đối với mày giáo dục còn chưa đủ."
Cố Thanh Bùi loạng choạng xuống xe, cười nói: "Nguyên đổng, đừng nóng vội, người trẻ tuổi ấy mà, từ từ sẽ tốt thôi."
"Cố tổng, cậu uống nhiều rồi, mau chóng để nó đưa về nhà đi, chuyện Nguyên Dương, hôm nào chúng ta lại nói chuyện."
"Được, ngài đi thong thả, đi thong thả a."
Sau khi Nguyên Lập Giang vào cửa, Cố Thanh Bùi lại một lần nữa bò lên ghế trước, tê liệt tựa vào trong ghế dựa, nhắm mắt lại chẳng nói một lời.
Nhìn qua hắn có chút say, cằm hơi hơi hất lên, nơi cổ cùng cằm nối liền thành một đường cong tao nhã, làn da trắng mịn lộ màu hồng, thực làm cho người ta muốn cắn hai cái.
Nguyên Dương chỉ cần dừng xe, liền nhịn không được nhìn Cố Thanh Bùi. Tựa hồ tất cả diện mạo khác thường so với khi thanh tỉnh của Cố Thanh Bùi, đều thực đáng giá nhìn thêm vài lần.
Thời điểm người đàn ông này thanh tỉnh thật quá đáng ghét, vậy nên thời điểm hắn không thanh tỉnh, lại khiến cho người ta đặc biệt muốn chà đạp.
Nguyên Dương nắm chặt tay lái, thân thể khô nóng không thôi.