Thời điểm hai người thở gấp gáp tách ra, bọn họ đều từ trong mắt đối phương thấy được một chút bất bình thường. Một không khí dày đặc không cách nào hình dung quanh quẩn xung quanh hai người, làm cho tâm bọn họ cảm nhận được một loại kích động trước nay chưa từng có.
Cố Thanh Bùi là người trước tiên chịu không nổi không khí như vậy, trái tim đang kêu gào thứ gì đó, hắn sắp khống chế không nổi nữa. Hắn vội vàng quay mặt, giả bộ trấn định nói: "Tôi muốn gọi điện thoại." Nói xong gọi đến điện thoại trợ lý của mình.
Nguyên Dương trân trân nhìn hắn một lúc lâu, mới dời ánh mắt khỏi mặt Cố Thanh Bùi.
Nụ hôn kia cho y cảm giác thật khác biệt, thật giống như hai người trong nháy mắt đã quay về thời điểm hai ba năm trước, nụ hôn khi đó, cũng tràn ngập nhiệt độ cùng cảm xúc, tựa như hiện tại vậy. Hoài niệm quá khứ đánh sâu vào trái tim y, tại nháy mắt đó, y cảm thấy Cố Thanh Bùi cũng cảm nhận được, y không tin thời gian một năm bọn họ chung sống kia, đối với Cố Thanh Bùi mà nói chẳng là gì, y không tin Cố Thanh Bùi đã hoàn toàn quên y. Y đánh cược, Cố Thanh Bùi chính là vẫn còn có tình cảm đối với y.
Trợ lý của Cố Thanh Bùi báo cáo một chút tiến triển công tác hai ngày nay, sau đó Cố Thanh Bùi giao công việc cho cậu, hai người nói tầm mười phút, mới ngắt điện thoại.
Nguyên Dương cũng đã khôi phục bình tĩnh, y nói: "Tôi đã thấy qua tiểu trợ lý của ông, bộ dạng cũng rất không tồi. Sao hả, chọn lựa dựa theo khẩu vị của ông hả?"
"Cũng không hẳn là sai, thời điểm đến phỏng vấn tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng."
Nguyên Dương liếc mắt nhìn hắn, "Ông còn muốn trâu già gặm cỏ non?"
Cố Thanh Bùi cười nhạo một tiếng, "Cậu ta với cậu bằng tuổi, nếu thật muốn ăn, vậy cũng không phải mới có một miếng đâu."
"Ông dám." Nguyên Dương trừng hai mắt.
Cố Thanh Bùi quay đầu qua chỗ khác, dương quang ngoài cửa sổ chiếu lên mặt hắn, hắn hơi hơi nheo ánh mắt lại, khóe miệng mang theo một ý cười không dễ phát giác.
Nguyên Dương nắm cằm xoay mặt hắn lại, "Ông dùng phần mềm chặn giám sát của tôi phải không?"
Cố Thanh Bùi nhớ tới chuyện mình đã yêu cầu trợ lý đi làm, "Sao hả, tôi bảo vệ quyền riêng tư của bản thân thì sai ở đâu chứ?"
"Tôi không nói ông sai, chính là ông thực sự cho rằng làm vậy hữu hiệu sao?"
Cố Thanh Bùi giễu cợt nói: "Không hiệu quả thì cậu đã không nhiều lời với tôi vậy rồi, số tiền này tiêu quả đáng giá."
Nguyên Dương không thảo luận đề tài này nữa, sản phẩm của khoa học kỹ thuật hiện đại có rất nhiều thứ siêu việt, y chính là muốn bất cứ lúc nào cũng có thể biết Cố Thanh Bùi đang ở nơi đâu. Từ hai năm trước y đã làm vậy, như vậy y có thể cảm giác bản thân vẫn nắm trong tay nhất cử nhất động của Cố Thanh Bùi. Hiện tại đã muốn thành thói quen, một khi Cố Thanh Bùi thoát ly khỏi phạm vi nắm giữ của y, y liền cảm thấy hoảng hốt.
Y khuyết thiếu cảm giác an toàn như vậy, đều là nhờ ơn Cố Thanh Bùi ban tặng.
Nguyên Dương sờ sờ trán Cố Thanh Bùi, "Ngủ thêm một lát đi, không còn nóng như hôm qua nữa rồi."
Cố Thanh Bùi thoáng nhìn y, nhẹ giọng nói: "Cậu cũng nghỉ chút đi, không cần trông tôi đâu, tôi ngủ không nổi."
"Tôi phải trông coi, tránh cho ông lộn xộn, lát còn phải rút truyền cho ông nữa." Nguyên Dương không khỏi phân minh nằm lên giường, từ sau lưng ôm lấy Cố Thanh Bùi, "Bảo ngủ thì ngủ đi, mau mau khỏe lại, bên tôi còn đang chờ ông xuất tiền đây."
Cố Thanh Bùi cho dù hiện tại tỉnh, song cũng không tỏ ra kháng nghị đối với hành động của y. Xem như hắn bị sốt đến choáng váng đi, chỉ có khi hắn sốt thế này, không khí giữa hắn cùng Nguyên Dương mới hài hòa như vậy, thế nên, hắn cảm thấy đầu óc váng vất cũng rất tốt.
Cố Thanh Bùi nghỉ ngơi một ngày, sốt cuối cùng cũng giảm, chẳng qua vẫn ho khan không ngừng, trên mặt mang theo bệnh trạng. Nhưng hắn không ngồi nổi nữa, khăng khăng đến công ty.
Nguyên Dương vì chăm sóc hắn, cũng ba ngày không đến công ty, sau khi tiễn đưa Cố Thanh Bùi, y cũng liền đi.
Cố Thanh Bùi vừa đến công ty lập tức cắm đầu vào trong công tác. Mọi người thấy hắn mang bệnh vẫn làm việc, đều như được cổ động, muốn để hắn được an tâm, trong mấy ngày hắn vắng mặt, một dự án đã đạt được tiến triển mang tính đột phá.
Cố Thanh Bùi tiến hành sắp xếp công việc kế tiếp, sau đó hắn một lần nữa triệu tập nhân viên nòng cốt, tiến hành bàn bạc lần cuối cùng về việc nhập cổ đông quỹ tín dụng công nông trong nội bộ công ty. Nếu tất cả mọi người ủng hộ quyết nghị này, như vậy Cố Thanh Bùi ngày mai sẽ dẫn người hẹn gặp Nguyên Dương, trao đổi chi tiết hợp đồng.
Không ngoài ý muốn của Cố Thanh Bùi, tất cả mọi người đều đồng ý dự án đầu tư này, bản thân Cố Thanh Bùi cũng phi thường xem trọng dự án này.
Hắn trước khi tan tầm gọi điện thoại cho Nguyên Dương, báo cho y tin tức này. Nguyên Dương tại đầu kia điện thoại cười thấp vài tiếng, sau đó chắc chắn nói: "Tôi sẽ không để ông thất vọng."
Cố Thanh Bùi hẹn y ngày mai trao đổi chi tiết hợp tác. Hắn vốn dĩ tính toán ngày mai đích thân đi, chẳng ngờ buổi chiều nhận được điện thoại của vợ Vương Tấn, cũng là bà chủ bên Singapore của hắn, muốn hắn giúp đỡ, đi một chuyến đến Thượng Hải, thúc đẩy tiến độ giao thư tín dụng của ngân hàng X một chút. Bởi hắn hiểu rõ tình trạng công ty, lại đang ở trong nước, nên hiện tại là người phù hợp nhất. Cố Thanh Bùi không có cách nào cự tuyệt, buổi sáng ngày hôm sau liền bay đến Thượng Hải, phái tài vụ tổng giám cùng phụ tá của mình đến đàm phán cùng Nguyên Dương.
Hắn vừa đến Thượng Hải, điện thoại của Nguyên Dương liền đuổi tới, "Ông sao thế hả, đã nói hôm nay đích thân tới, chạy tới Thượng Hải làm chi vậy."
Cố Thanh Bùi mới vừa xuống phi cơ, phong trần mệt mỏi, hơn nữa cảm cúm chưa khỏi, tâm tình có chút tệ hại, hắn cả giận nói: "Cậu còn giám sát cả chỗ tôi đi nữa sao?"
"Ông là sợ tôi biết đang ở chốn nào ư? Ông không phải là đi công chuyện cho vợ Vương Tấn sao, ông đối với anh Vương của mình thật sự là hết lòng hết dạ. Chuyện làm ăn của vợ người ta cũng đều được ông chiếu cố đến chu đáo."
Nguyên văn: 情真意切 (tình chân ý thiết): chỉ tình cảm thể hiện vô cùng rõ ràng.
Cố Thanh Bùi gấp rút nói: "Nguyên Dương, tôi không rảnh nói nhảm với cậu, tôi bận công chuyện gì vốn dĩ không liên quan đến cậu, tôi cũng không chờ cậu phát tiền lương. Nếu không có chuyện gì khác, tôi cúp máy đây."
"Có, những người này chẳng làm nên được bất cứ tiến triển gì, đừng có cử bọn họ đến lãng phí thời gian của tôi nữa. Ông chừng nào thì trở về, về rồi thì tự thân đến tìm tôi bàn bạc."
"Khả năng là ba ngày sau."
Giọng nói của Nguyên Dương có chút u ám, "Ông dựa vào cái gì mà đối tốt với Vương Tấn như vậy."
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Anh ta đã giúp đỡ tôi tại thời điểm khó khăn nhất, cậu có biết cái gì là thời điểm khó khăn nhất không? Đúng đấy, chính là thời điểm trước khi tôi đi Singapore, cha con Nguyên gia các người ép bức tôi đến cùng đường bí lối!"
Nguyên Dương thoáng trầm mặc.
"Đừng nghe trộm điện thoại của tôi nữa, đừng truy lùng tung tích của tôi nữa, đừng có quản tôi nói chuyện với ai, làm việc giúp ai nữa. Những chuyện đó cậu đừng xen vào, đừng xen vào nữa!" Cố Thanh Bùi phẫn hận cúp điện thoại, đối với chuyện bản thân bất cứ lúc nào cũng bị Nguyên Dương giám thị, tràn ngập chán ghét.
Không khí giữa hai người không dễ dàng gì mới hòa hoãn xuống trong lúc hắn sinh bệnh, tựa như thoáng chốc mất sạch không còn lại gì.
Trong lòng hắn trở nên khó chịu.
Nguyên Dương vì cái gì cứ luôn dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để đối phó hắn? Nguyên Dương đến tột cùng muốn giành được thứ gì từ trên người hắn?
Cố Thanh Bùi thở dài, hắn thật sự không thể hiểu được.
Sự việc dự tính ba ngày chấm dứt, kéo dài một tuần. Vương Tấn sau khi biết, cũng đích thân đến Thượng Hải, để biểu thị sự cảm ơn với Cố Thanh Bùi, bán cho Cố Thanh Bùi một vạn tấn gạo nhập khẩu phân phối với giá cực tốt. Cố Thanh Bùi không có thời gian để làm, bất quá sang tay tùy tiện bán, cũng có thể kiếm được nguyên một hai trăm vạn, thuộc dạng của ngon từ trên trời rớt xuống. Cố Thanh Bùi lúc này có thêm động lực, giúp đỡ bà chủ tiền nhiệm của mình tiếp tục thúc giục chuyện thư tín dụng.
Đến khi hắn trở lại Bắc Kinh, nhận được tin tức Nguyên Dương cùng chứng khoán Diệu Tín liên thủ gia nhập cổ đông quỹ tín dụng công nông, hai nhà kết hợp, lập tức chiếm cứ hai mươi tám phần trăm cổ phần công ty. Hắn trên báo nhìn thấy tin bài công ty của Nguyên Dương trở thành đại cổ đông thứ ba của chứng khoán Diệu Tín, Nguyên Dương cùng ông tổng Diệu Tín cười bắt tay, Lưu Tư Văn mặc trang phục chức nghiệp hoàn mỹ, mỉm cười đứng một bên, kết cấu tấm ảnh này thật sự xuất sắc. Vụ hợp tác liên thủ mạnh mẽ khiến cho phóng viên tài chính kinh tế khai thác sâu này, một cú đồng thời đập tan tin đồn chứng khoán Diệu Tín rơi vào nguy cơ tín dụng, lại thêm trêu chọc đương sự trong bức mình vài câu, nói đây là "Trường hợp con rể diện kiến nhạc phụ đại nhân có sức thuyết phục nhất."
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương trẻ trung anh tuấn, lại nhìn Lưu Tư Văn xinh đẹp tao nhã, chẳng trách phóng viên người ta kích động, hai người này nhìn quả thật xứng đôi. Hắn nếu cùng Nguyên Dương xuất hiện trong một tấm hình, ngoại trừ hành vi kinh doanh, thì chẳng còn có thể khiến người ta tưởng tượng đến bất kỳ khả năng nào khác nữa.
Vô luận Nguyên Dương đối với hắn ám muội thế nào, quan tâm biến thái đến thế nào, đều thay đổi không được sự thật Nguyên Dương đã có một người bạn gái hơn nữa còn thông tri cho khắp thiên hạ biết.
Y thậm chí còn nói với hắn, lễ đính hôn sẽ phát thư mời.
Cố Thanh Bùi tự giễu cười cười, cười vì bản thân miên man không dứt, cười vì bản thân mãi canh cánh trong lòng.
Buổi sáng ngày hôm sau, hắn mang theo người bên mình đi tìm Nguyên Dương. Đây là lần đầu tiên hắn đến công ty của Nguyên Dương, tòa cao ốc cao hai mươi hai tầng chiếm cứ trên đoạn đường CBD phồn hoa nhất, tỏ rõ thành tựu cực đại hơn hai năm nay của Nguyên Dương.
CBD: Central business district: Khu vực trung tâm mua sắm.
Hắn trước kia luôn cảm thấy đầu óc Nguyên Dương rất lanh lợi, chỉ cần chịu nghiêm túc làm việc, sẽ không thua gì Nguyên Lập Giang. Song, sự phát triển của Nguyên Dương hiển nhiên vượt xa khỏi dự đoán của hắn, hắn cảm thán, đồng thời nhiều ít có vài phần ghen tị.
Hắn của hai năm trước cũng không ngờ rằng, có một ngày hắn sẽ ngồi trong văn phòng của Nguyên Dương, đàm phán cùng y. Thời gian hai năm kỳ thật rất ngắn, song lại cải biến hết thảy.
Đội ngũ song phương chiếu theo điều khoản hợp đồng tiến hành thương thảo cùng nghiên cứu từng bước. Về phương diện hùng biện Cố Thanh Bùi vẫn như cũ thắng Nguyên Dương một bậc, nhưng tác dụng phát huy không lớn. Bởi hắn phát hiện điều khoản hợp đồng Nguyên Dương đưa ra, đối với bọn họ đã muốn phi thường có lợi, vô luận theo bất cứ phương diện nào mà nói, đều không cần thiết phải tranh luận, bằng không chính là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mấy người Cố Thanh Bùi mang đến đều phi thường hưng phấn, bọn họ không biết "Giao tình" của ông chủ nhà mình cùng Nguyên Dương không hề hời hợt, chỉ nghĩ rằng thủ đoạn của Nguyên Dương rất cao, hy sinh món lợi nhỏ để giành món lợi lớn, đối với song phương đều rất có ưu đãi.
Bởi vậy thời gian đàm phán chưa đến một giờ đã xong, Cố Thanh Bùi tính toán dẫn người quay về nghiên cứu một chút, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ có thể ký hợp đồng trong vòng ba ngày. Yêu cầu duy nhất của Nguyên Dương chính là mau chóng ký hợp đồng, y hiển nhiên là tính toán chặn trước Nguyên Lập Giang, chiếm lấy cơ hội đầu tiên.
Thời điểm Cố Thanh Bùi dẫn người định đi, Nguyên Dương ngăn cản hắn lại, "Cố tổng, đừng vội, tôi mời ngài dùng một bữa."
Cố Thanh Bùi cố ý nhìn nhìn đồng hồ, "Nguyên tổng, thực ngượng ngùng, tôi buổi tối có hẹn, chúng ta để hôm khác nhé."
"Vậy để tôi đưa ngài đi, tôi chỉ là có chút lời muốn nói riêng với ngài, nếu cơm chiều ngài không có thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện trên xe. Dù sao vào giờ này, ngài từ nơi này đi đến đâu cũng bị tắc mất cả tiếng."
Trước mặt tất cả cấp dưới, Cố Thanh Bùi thật sự không có cách nào cự tuyệt, buộc lòng phải đi cùng Nguyên Dương.
Hai người vừa vào trong xe, Nguyên Dương tức khắc lộ ra tai nhọn răng nanh đuôi lớn, đè hắn lên ghế xe bắt đầu chất vấn, "Chơi đùa cùng anh Vương của ông tại Thượng Hải thế nào rồi hả?"
Ngữ khí mỉa mai này của y nghe vào trong tai Cố Thanh Bùi, hiển nhiên không thoải mái, hắn gượng gạo nói: "Tốt lắm, không những được việc, mà còn có ưu đãi nữa."
Nguyên Dương biết rõ Cố Thanh Bùi cố ý chọc giận y, lại vẫn không nhịn được nổi nóng, "Cố Thanh Bùi, trên đời này không có ai đáng ghét hơn ông."
"Nguyên Dương, trên đời này cũng chẳng thể tìm đâu ra người nào thích giày vò người ta hơn cậu."
Nguyên Dương nắm lấy cằm hắn trừng mắt nhìn hồi lâu, xong ghé sát gần hôn hắn.
Trong nháy mắt làn môi sắp chạm, trước mắt Cố Thanh Bùi hiện lên hình ảnh Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn nắm tay trên bục, hắn liền xoay mặt.
Nguyên Dương nhìn hắn, "Hôn một chút thì sao, vờ vĩnh cái gì chứ."
Cố Thanh Bùi lạnh lùng nhìn y một cái, "Tôi cảm thấy không khỏe, được chưa? Đưa tôi về nhà đi."
Nguyên Dương hậm hực buông hắn ra, giễu cợt nói: "Không phải đã hẹn với người ta rồi sao?"
Cố Thanh Bùi không đáp lời y.
Nguyên Dương tự ý lái xe đến một tiệm đồ ăn chay. Y lôi Cố Thanh Bùi xuống xe, "Tối nay ăn tại đây đi, bệnh ông mới khỏi, ăn thứ này là phù hợp."
Cố Thanh Bùi chẳng nói gì, đi theo Nguyên Dương vào nhà hàng.
Thời điểm hai người ăn cơm, Cố Thanh Bùi chủ động dẫn dắt chủ đề đến chuyện kinh doanh, hắn biết hai người chỉ cần nói đến vấn đề riêng tư, đảm bảo sẽ không trao đổi được gì.
Nguyên Dương tựa hồ cũng ý thức được điểm này, căn bản cũng bắt đầu hàn huyên cùng hắn.
Cố Thanh Bùi thủy chung rất hiếu kỳ đối với việc Nguyên Dương như thế nào đoạt được quyền khống chế cổ phần từ trong tay Nguyên Lập Giang, nhưng Nguyên Dương lại không chịu nói cho hắn, chỉ nói chuyện này cần sự phối hợp Cố Thanh Bùi, nói trắng ra chính là y muốn mang được tiền ra trước Nguyên Lập Giang.
Cố Thanh Bùi phỏng đoán nơi đó có khả năng liên quan đến thứ gì đó khá sâu, Nguyên Dương không đồng ý nói, cũng không truy vấn nữa. Cho dù hợp tác lớn như vậy, song Cố Thanh Bùi lại chẳng hề cảm thấy lo lắng, hắn biết bản thân tín nhiệm Nguyên Dương, Nguyên Dương dù thế nào, cũng sẽ không lừa hắn.
Hai ngày sau, Cố Thanh Bùi đem tất cả tài liệu chuẩn bị thỏa đáng, cùng Nguyên Dương ký kết hợp đồng chính thức. Kế tiếp, bọn họ bắt tay vào giải quyết chuyện đem bất động sản gia nhập quỹ tín dụng, mâu thuẫn chính yếu tại đây, chính là khối đất này đến tột cùng có thể đáng giá bao nhiêu cổ phần công ty.
Thời điểm Bọn họ lần đầu tiên liên hệ với thư ký trưởng của Liên hội doanh nghiệp, thư ký trưởng có tiết lộ ý tứ, chỉ muốn cấp cho họ % công ty cổ phần. Thứ đó đương nhiên không có khả năng thỏa mãn kỳ vọng của Nguyên Dương cùng Cố Thanh Bùi.
Khối đất này của Cố Thanh Bùi chiếm diện tích lớn, dựa núi gần biển, vị trí địa lý cực kỳ ưu việt, thích hợp phát triển thành khu nghỉ dưỡng cao cấp. Hiện tại điểm trừ lớn nhất của khối đất chính là thuộc tính đất lâm nghiệp, nếu có thể kiến thiết thành đất du lịch, giá trị mỗi mẫu có thể vượt qua ít nhất mười lần. Cố Thanh Bùi cho tới nay đều làm công tác chuyển đổi mục đích sử dụng đất, hiện tại đã muốn có tác dụng, với thực lực của hắn cùng Nguyên Dương, nhiều nhất trong vòng hai năm, khẳng định có thể chuyển đổi được tính chất khối đất. Đến lúc đó giá trị khối đất này, cũng không phải mười lăm, hay hai mươi phần trăm cổ phần công ty là có thể xứng được.
Mấu chốt chính là, hiện tại còn chưa chuyển đổi, tất cả tiềm năng, đều là viển vông, cho nên Liên hội doanh nghiệp nắm lấy điểm này, liều mạng chèn ép giá cả.
Sau khi thảo luận xong với thư ký trưởng, hai người đều quay về công ty mình triệu tập đội ngũ mở họp. Bọn họ đã từng có một năm quan hệ cấp trên cấp dưới, đối với thói quen công tác của nhau vô cùng hiểu biết, nói chuyện cùng phối hợp lại tự nhiên thuận lợi tựa như lúc trước vậy.
Cố Thanh Bùi có chút cảm thán, giả như trong sinh hoạt hắn cùng Nguyên Dương có thể hài hòa được như trong công tác, vậy mâu thuẫn giữa bọn họ, đều có thể giải quyết dễ dàng.
Lúc này, hai người đều bận rộn như con quay xoay chuyển trên trục bánh đà, tích cực thúc đẩy thương lượng dự án mang lại cho bọn họ lợi ích cực đại. Trong thời gian một tháng, bọn họ chỉ gặp mặt hai lần, hơn nữa đều có quan hệ cùng công việc.
Rốt cục sau ngày thứ bốn mươi bọn họ ký kết hợp đồng, bọn họ cùng Liên hội doanh nghiệp đạt thành nhất trí. Khối đất kia của Cố Thanh Bùi thành % cổ phần công ty, Nguyên Dương thông qua chứng khoán Diệu Tín cộng thêm hợp tác cùng hắn, gián tiếp nắm trong tay % cổ phần công ty, vượt xa những cổ đông khác. Chỉ cần hợp đồng được ký kết, Nguyên Dương lập tức chính là đại cổ đông thứ nhất của quỹ tín dụng công nông.
Bọn họ đều cùng chờ đợi ngày hợp đồng ký kết.