Nụ hôn ban đầu hơi dè dặt có chút thăm dò. Nhưng càng về sau Phan Việt lại càng mạnh bạo, lập tức đem thân thể cô buột chặt áp sát thân thể mình.
Thời gian yên tĩnh trôi qua, cho đến khi đầu lưỡi anh ngậm lấy đầu lưỡi của cô, thì bị cô thụt lại cự tuyệt. Nhận thức được vấn đề, Phan Việt nhẹ nhàng buông Tiểu Đào ra, nhìn cô áy náy nói:
“ Tiểu Đào, cho anh xin lỗi!”
“ Không sao đâu, không phải lỗi của anh.” Tiểu Đào ngượng ngùng giải thích, là do cô kích thích phát động anh trước, cô cảm thấy hình như mình diễn hơi sâu. Vốn định, công kích cho Thu Thủy biết ngại mà rời đi. Thế mà cô ta bỏ đi hồi nào, cô cũng không hề hay biết luôn.
Phan Việt cảm thấy khó xử mặt cúi gầm xuống đất, trong lòng có chút bất an. Anh sợ Tiểu Đào bị tổn thương, sợ cô sẽ ghét anh. Sau này trở về, cô sẽ né tránh anh không muốn gặp lại anh nữa. Đây mới chính là điều mà anh sợ nhất:
“ Không được, không để cô ấy ghét mình được. Chỉ có một cách là thổ lộ tình cảm với cô ấy. Nói cho Tiểu Đào biết mình yêu cô ấy,rất yêu cô ấy.”
“ Nhưng mà nói như thế nào? Bình tĩnh, suy nghĩ, suy nghĩ!”
Một Phút..
Hai Phút..
Năm phút..
“ Chết tiệt thật!”. Phan Việt động não đến nhăn mặt cũng không biết nên bắt nguồn từ đâu, có bao giờ anh đi tán gái đâu mà biết nói. Suốt ngày đi làm việc xong rồi về, còn không thì đi tập thể thao, đi du lịch xem bóng đá. Chứ thật sự, để nói được mấy câu lãng mạn như trong truyện ngôn tình thì anh chịu chết. Tiểu Đào thấy biểu hiện anh hơi khác lạ, cô cúi thấp đầu xuống, mở đôi mắt to tinh nghịch nhìn anh trêu trọc:
“ Anh Việt, em đã nói không sao mà.”.
“ Anh bị sao vậy, anh Việt?”. Tiểu Đào lo lắng hỏi.
Phan Việt đang vắt óc tìm cho ra câu tỏ tình, tâm trí đâu mà trả lời. Anh bực dọc trong người:
“ Đúng là nhục, một câu nói cũng nói không xong ”.
Tiểu Đào đoán chắc anh có chuyện gì không vui, nên muốn chọc cho anh cười:
“ Đừng có nói với em là anh mới lần đầu hôn con gái đấy nhé!”
“ Ừm, ừ..”. Phan Việt ấp úng, mặt đỏ rần lên.
“ Hả?”. Tiểu Đào nghe xong sửng sốt. Cô không dám nghĩ là anh mới chính là người đang mắc cở chứ không phải là cô.
“ Cái mặt anh Việt lúc này nhìn mắc cười quá.. Ôi mẹ ơi!”. Tiểu Đào ôm bụng cười ngặt nghẽo:
“ Ha..ha. Ha..ha..”
“ Đã nói không phải mà, Tiểu Đào em có im ngay đi không.”
Anh thấy cô cười mà giận tái cả mặt, mới vừa rồi anh còn thấy có lỗi với cô, giờ nghe cái điệu cười quái gỡ của cô thì bay sạch sẽ không còn dấu vết.
“ Tự nhiên em thấy vui quá..ha..ha.”. Tiểu Đào cười đến nỗi muốn rơi nước mắt làm Phan Việt nhìn điên tiết hơn.
“ Được, Tiểu Đào em không nhịn được, thì để anh làm cho em nhịn.”
Phan Việt chồm người tới bắt lấy Tiểu Đào nhưng không ngờ cô nhanh chân hơn một bước đảo người lui về sau, tay vuốt vuốt mấy cái lông áo, ung dung tự tại nói:
“ Anh Việt, anh tính làm gì em thế?”
“ Hừ, còn làm gì nửa?”. Anh híp mắt cười cười:
“ Bắt em phải trả giá.”
“ Á”. Thấy Phan Việt đuổi tới, Tiểu Đào giật mình chạy vòng qua mấy cái bàn, cô liên tục phân bua:
“ Tha em đi, em nào có tội tình gì?”.
“ Em đang chọc tức anh đấy.”
“ Thôi nào anh Việt..Híc híc.”
“ Không, ”. Anh thẳng thừng cự tuyệt.
Tiểu Đào cầu xin bất thành, lém lỉnh chu miệng khen:
“ Lúc nãy em thấy anh cười rất đẹp trai nha.”
“ Thôi khỏi, tiếp xúc với em mấy ngày, anh biết chiêu này của em rồi.”. Anh nói xong thì thấy cô xị mặt đáng thương, làm anh mềm lòng:
“ Tha cũng được thôi, em đứng lại đi.”
Tiểu Đào bĩu môi hất mặt lên trời, sau đó liền bung cửa chạy ra ngoài hét vọng lại:
“ Em đâu có điên.”
“ Được, em thích chơi chứ gì, anh sẽ chơi với em đến cùng.”
Phan Việt không ngờ là Tiểu Đào lại thay đổi thái độ nhanh đến thế, bất giác nhìn hình bóng cô chạy mà buồn cười. Thật sự khi ở bên Tiểu Đào anh rất thoải mái, vui vẻ vô cùng.
Lão Minh cố tình đi ra bên ngoài để cho cặp đôi trẻ này có không gian riêng tư, nào ngờ lão đi ra chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng hét của Tiểu Đào cùng với Phan Việt đang chạy về hướng mình:
“ Anh Minh cứu em, anh Minh ơi!”
“ Đừng có nghe cô ấy nói, bắt cô ấy lại cho em.”
Lão vừa xoay đầu lại thì thấy hai người đã vượt qua mình chạy về hướng công viên Madrid Río. Lão đứng lại nhìn bọn họ đang rượt đuổi nhau, khoái chí cười:
“ Haha.. Hai cái đứa này, lắm trò nhỉ.”
“ Thiết nghĩ lớn to đầu hết rồi chứ có phải còn con nít nửa đâu, để xem nào.”. Lão ngước mặt lên trời suy tư:
“ Tiểu Đào hình như tuổi, còn Phan Việt tuổi, một đứa thì quý tỵ còn một đứa thì bính thân.”
“ Hợp hay khắc nhau ta, chà chà căng à nha.”. Lão cũng không có rành mấy cái vụ này cho lắm, chẳng qua cũng theo truyền thống ngày xưa của ông bà, đứng đoán già đoán non mà thôi.