“ Ha ha, lần đầu tiên có người khen anh như vậy đấy!”. Phan Việt cười khoái chí, anh thấy mình nói chuyện rất hợp với Tiểu Đào. Anh cảm nhận được Tiểu Đào không hề yếu đuối mà lại rất có cá tính. Khi cô bị dồn vào đường cùng thì mạnh mẽ khóc dữ dội, khi cô vui thì tươi cười hết mình. Phan Việt cứ nhìn cô cười mãi không dứt, còn cô thì vô tư bắt chuyện:
“ Anh tên gì thế?”
“ Anh tên là Phan Việt.”
“ Anh Việt, điều kiện của anh là gì?” Tiểu Đào hơi lo lắng nên hỏi.
“ Cũng không có gì khó khăn, chỉ là đang cần một người đóng giả làm bạn gái anh vào ngày mai.”
“ Và… Điều kiện là em phải đóng giả bạn gái anh sao?”
“ Cái này thật ra cũng không phải điều kiện, nếu em không thích thì cũng không cần miễn cưỡng.”
Tiểu Đào nghe mà cảm thấy khó xử, cô chưa bao giờ yêu ai thì làm sao có thể đóng giả được. Mặc dù cô là người từng trải trong cuộc sống có rất nhiều kinh nghiệm phong phú, nhưng đối với cái lĩnh vực tình yêu trai gái này thì cô hoàn toàn mù tịt như con số không. Cô thấy Phan Việt đang đợi câu trả lời mà cảm thấy nghẹn nghẹn không biết nói sao. Tiểu Đào cô gắng động viên bản thân:
“ Không được, không thể từ chối được. Anh ấy đã giúp đỡ mình còn rất tốt với mình. Phải làm sao đây? Hay là tùy cơ ứng biến!”. Tiểu Đào nhìn Phan Việt chậm rãi trả lời:
“ Được, em đồng ý, em hơi thắc mắc tại sao anh lại làm vậy?”
“ Thật ra anh cũng không có dự định làm điều này, rắc rối ở đây là hơn một năm qua cô gái ấy cứ đeo bám anh, trong khi anh đã nói rất nhiều lần là mình đã có bạn gái rồi, nhưng cô ấy không tin.”. Phan Việt nói tới đây sợ Tiểu Đào hiểu lầm anh có bạn gái thật, nên giải thích thêm:
“ Anh nói như vậy để cô ấy bớt làm phiền anh, chứ thực chất anh chưa có bạn gái, tiện thể anh và em có duyên gặp, nên muốn nhờ em giúp anh chuyện này.”
“ Hì! Em rất sẵn lòng.”
“ Cám ơn em, em thật là tốt.”
“ Anh cũng giúp em mà có gì đâu! Bèo nước gặp nhau.”. Tiểu Đào cười khặc khặc.
“ Haha..Hay cho câu bèo nước gặp nhau.”. Phan Việt chỉ tay vào người cô cười tán thưởng. Tiểu Đào trông thấy biểu tình trên mặt anh có vẻ ưng thuận, nên cô xin xỏ thêm:
“ Anh Việt, em có thể đi lại nhìn ngó một chút ở đây được chứ?”
“ Ừ, em cứ làm thỏa thích đi, anh tình nguyện làm tư vấn viên cho em.”
Tiểu Đào hai mắt phấn khích, cô huyên náo chạy nhảy khắp nơi, miệng nói liên tục không ngừng nghĩ, có những câu hỏi cô đặt ra hết sức ngô nghê vậy mà anh vẫn giải đáp tận tình. Bởi vì Phan Việt đang mãi mê đắm chìm hình ảnh vui vẻ của cô, nên miệng trả lời như được lập trình sẵn:
“ Ôi! Anh Việt nhìn bên ngoài kìa, đại dương bao la thật là đẹp!”
“ Wao.. Ánh nắng chiếu xuống biển nhìn thấy được cát luôn!”. Tiểu Đào cảm thấy kinh ngạc, mắt mở to hết mức để nhìn ra ngoài ô cửa kính.
“ Ừ, đẹp thật!”. Anh cười cười.
“ Ủa anh Việt tại sao anh lại đi Tây Ban Nha?”
“ Bởi vì ở đây có đội bóng anh yêu thích?”
“ Đội bóng đó tên là gì?”
“ Real Madrid.”
“ Từ nay em cũng sẽ thần tượng đội bóng đó.”
“ Tại sao? Em vẫn chưa xem đội bóng đó mà?”
“ Vì em thần tượng anh, chỉ cần anh thích em cũng sẽ thích.”
Một lời nói đó thôi! Khiến Phan Việt sướng run cả người. Lần đầu tiên có người con gái thích đội bóng chỉ vì đơn giản là Phan Việt anh thích.
Tiểu Đào cười “ hì hì” trông rất dễ thương làm anh nhìn cô âu yếm. Phan Việt muốn nói điều này với Tiểu Đào, nhưng nghĩ lại hai người mới vừa gặp nhau mà anh đã đường đột mở lời sẽ khiến cô nghĩ không tốt về con người anh, cho nên đành ngậm ngùi mỉm cười để trong lòng:
“ Tiểu Đào, anh thích em thật rồi.”
“ Anh thích em từ lần đầu tiên gặp mặt, thích cách nói chuyện vui vẻ của em, thích nụ cười luôn thường trực trên má em. Thích được dỗ dành khi em khóc.”
“ Tiểu Đào, thời gian sau này còn dài, anh chắc chắn sẽ theo đuổi em đến cùng.”
Xa xa ở một góc, lão Minh cùng hai người cận vệ đang rình mò quan sát:
“ Hai cái đứa này đang nói chuyện gì thế? Sao cứ cười với nhau hoài vậy!”
“ Theo như diễn biến trước mặt, cộng với kinh nghiệm trải qua biết bao sương gió trong tình yêu, thì em chắc chắn cậu chủ đang yêu vị tiểu cô nương kia.”
“ Điều đó thì ai mà không biết.”. Lão Minh bực cả mình, tưởng có phát hiện gì mới lạ làm lão dỏng tai lên nghe. Bổng cận vệ nhìn đồng hồ đeo tay phát sáng:
“ Anh Minh mới nhận tin nhắn của phi công, mười lăm phút nửa tiếp đất.”
Lão nhìn đồng hồ trên tay rồi gật đầu với người cận vệ, lách mình đi thông báo cho Phan Việt máy bay chuẩn bị hạ cánh.