Máy bay Bombardier BD- đã cất cánh được khoảng thời gian, hiện tại đang bay qua đảo núi lửa Saint Helena, phía nam của Đại Tây Dương, thẳng tiến đến Tây Ban Nha. Trong không gian làm việc yên tĩnh, Phan Việt đang chóng cằm nhìn vào laptop xem đội hình ra sân thi đấu của đối thủ, thì bổng nghe được tiếng quản gia Minh la thất thanh:
“ Chúa ơi, có chuyện rồi cậu chủ.”
Phan Việt cau mày quay đầu nhìn về hướng lão ta chạy đến, lắc đầu cười khỗ, lần nào anh đi xem đá bóng là y như rằng lão ta kiếm cách phá, muốn chọc cho anh giận để hủy bỏ không xem nửa. Lão Minh được ba mẹ anh nhận nuôi, sống chung với anh từ khi còn nhỏ. Tính tình thiện lương lúc nào trên khuôn mặt cũng có nét cười hiền hòa. Hơn hai mươi lăm năm rồi, không khi nào lão ta quên nhiệm vụ chăm sóc, lo lắng cho anh. Có điều anh đam mê thao chứ có phải làm việc xấu đâu mà cứ diễn mấy cái trò này suốt, anh liếc mắt nhìn lão Minh và hai người cận vệ đứng bên cạnh ngao ngán hỏi:
“ Lại có chuyện gì nửa đây anh Minh? Ngày mai là trận siêu kinh điễn giữa Real Madrid với Barcelona, em chờ đợi từ rất lâu rồi cho nên không có dễ bị mắc mưu đâu!”
“ Không phải, không phải.”. Lão Minh xua tay chối thở hổn hển nói:
“ Có người đột nhập..”
“ Cái gì?”
Phan Việt nghe tin giật mình đứng lên, anh đóng cái laptop bình tĩnh đi thẳng về phía hai người cận vệ thăm dò:
“ Tình huống cụ thể như thế nào?”
“ Thưa cậu chủ, mọi thứ rất lộn xộn, có người đột nhập vào đây lục tung tủ lạnh, còn phòng ngũ ở cuối khoang hình như là đang được sử dụng.”
“ Có tổn thất gì không?”
“ Mọi thứ đã kiểm tra không có mất mát gì, cũng bật cả hệ thống rà boom cũng không có nguy hiểm nào.”
Nghe đến đây, trong lòng Phan Việt tỏ ra nghi hoặc:
“ An ninh ở đây không phải là rất nghiêm ngặc sao? Chưa nói đến đã kiểm tra toàn bộ trước khi khởi hành, sao lại để có người đột nhập vào mà không hề hay biết?”
Tên cận vệ sắc mặt biến sắc, ủy khuất nhìn Phan Việt nói:
“ Xin lỗi cậu chủ, là lỗi của chúng tôi, thật tình cứ nghĩ an ninh vòng ngoài rất nghiêm ngặt nên trước lúc khởi hành chỉ làm quy trình rà soát thiết bị điện tử, bao gồm máy nghe lén, máy ghi hình trực tuyến, định vị, thông qua xe quét phóng xạ từ xa. Chứ không..có..”
“ Thôi được rồi!”
Phan Việt đưa tay cắt ngang không muốn dài dòng truy cứu, anh đang phân vân là người ta đột nhập vào đây có mục đích gì, tại sao lại vào chỉ lục tủ lạnh mà lại không lấy đi bất cứ món đắt tiền nào. Phải biết rằng trong máy bay này, tất cả đồ vật đều rất có giá trị vì chúng hầu hết được dát vàng và cực kỳ quý giá. Anh tự dưng liên tưởng đến người bí ẩn trước mắt này khá là thú vị, lập tức ra lệnh mọi người đi theo điều tra.
Vừa bước xuống, hiện trường còn nguyên vẹn làm anh choáng váng. Dưới sàn, trên ghế sô pha, khắp nơi đều rải rác đầy thức ăn thừa, cơm vụn, vỏ chuối, vỏ trái cây, chai nhựa, và bánh kem chèm nhèm trên bàn. Tủ lạnh thì trống huơ trống hoác, được ăn hết sức gọn ghẽ không bỏ sót bất cứ thứ gì. Phan Việt không những không tức giận mà còn cười rất vui:
“ Người này bụng không đáy à!”
Lão Minh lần đầu cũng gặp trường hợp hi hữu này, thấy biểu hiện của Phan Việt như vậy làm lão phì cười:
“ Ha..ha. Giống như kiểu trăm năm rồi chưa được ăn vậy.”
“ Có khi nào, là một kẻ ăn mày đi lạc vào đây tìm nơi để ăn không?”
“ Điều đó là không thể đâu anh Minh, chưa vào được khu vực vòng ngoài là đã bị bắt rồi, sao có thể đến tận đây được, chỉ có thể là người rất thân cận với chúng ta hoặc nhân viên trụ sở ở đây.”. Tên cận vệ lên tiếng bác bỏ.
Lão Minh suy đoán điều gì đó, nhìn về Phan Việt đang cười, có chút nghi vấn:
“ Cậu chủ, hay là cô ta?”
Phan Việt hiểu ý tứ nhưng vội vàng lắc đầu:
“ Không phải Thu Thủy đâu, cô ta nghe tin em bay qua đây liền đi trước đó vài ngày đón đầu rồi, mà anh nghĩ sao cô ta là thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, lại đi làm cái chuyện mất hình tượng này.”
“ Uh, cũng đúng.” Lão Minh gật đầu đồng ý quan điểm.
Nhắc đến Thu Thủy Phan Việt càng thêm sầu não: “ Từ ngày cô ta qua nhà thăm ba mẹ anh, gặp mặt anh kể từ đó dính anh không thả, đi đến đâu cô ta cũng đi theo, còn reo rao khắp nơi anh là bạn trai của cô ta, đúng là làm phiền chết đi được!”.
Phan Việt hừ lạnh, nhìn cửa phòng ngũ đang đóng kín, càng kích thích tính hiếu kỳ người trong phòng này là ai! Liền ra hiệu cho Lão Minh gõ cửa.
“ Cộc..Cộc..Cộc”
“ Cộc..Cộc..Cộc”
“ Cộc..Cộc”
Một phút.
Hai phút.
Năm phút trôi qua..
Tiểu Đào bị cồn thấm vào người ngũ say như chết trôi, mí mắt vẫn khép chặt, người không có một chút phản ứng.
Bốn người bên ngoài dường như im lặng nín thở, cố gắng lắng nghe cử động từ bên trong nhưng lại không thấy hành động phản hồi hay mở cửa.