Ngô Khanh sắp về tới, bởi thế giờ Dương Mẫn đang phải chuẩn bị bữa tối cho hắn. Mới đầu cũng chỉ nghĩ ngợi phải làm thế nào với việc sảy thai rồi tiếp tục đối phó với hắn như thế nào nếu bắt buộc phải nói ra sự thật, rồi những việc sau đó nữa... Nhưng cuối cùng đầu cô lại chỉ nghĩ về tối hôm trước ở nhà Trần Hạ, lúc điện thoại anh reo và dòng chữ "Nữ Vương Thụ" xuất hiện trên màn hình, sắc mặt anh có vẻ không tốt, lại còn vào nhà tắm nghe điện, rút cuộc là anh không muốn cô biết điều gì? Có cảm giác bất an bỗng nảy sinh trong lòng.
-Ai thế? Sao anh không nghe ngoài này?
-Còn có thể là ai được chứ, là mẹ anh.
Dương Nhật Nam à, từ khi nào mà cậu lại trở thành mẹ của Trần Hạ vậy? =)))))
Dương Mẫn vẫn chưa hết nghi ngờ.
-Mẹ anh thì sao lại tránh em?
-Em nghĩ coi giờ em đang là vợ của Ngô Khanh, người thân của cả ba nhà Ngô Trần Mạc ai mà không biết, để mẹ anh biết anh vẫn còn qua lại với em chỉ tổ rước họa cho em thôi. Em nói chúng ta còn có thể gặp nhau không?
Cô chưa từng gặp qua ba mẹ của anh, hoàn toàn không biết họ lại đáng sợ đến vậy. Những người giàu có ai cũng đều giống nhau như thế sao. Thì ra vốn trước nay anh và cô đã là ở hai thế giới khác nhau rồi, vậy mà cô ngu ngốc chẳng hề nhận ra. Cảm giác bất an càng choán ngập rõ nét hơn.
-Vậy chúng ta sau này phải làm sao đây?
-Chúng mình bỏ trốn được không? Dù gì thì ở đây em cũng không có ràng buộc nào cả mà.
Đúng rồi, cô vốn là trẻ mồ côi, đối với các cô chú cũng chỉ là gánh nặng cô từ lâu đã tự thân tự lập rồi, giờ có đi đâu chăng nữa cũng chẳng phải bận tâm bất kì ai cả. Nhưng còn anh thì khác, anh là thiếu gia nhà người ta, cả gia đình sự nghiệp sao có thể vì cô mà từ bỏ như vậy. Dương Mẫn cô xưa nay ghét nhất là đeo bám làm gánh nặng cho người khác, tuyệt đối không thể hại anh được. Vả lại còn một kẻ cô nhất định không để cho hắn yên. Bởi thế, cô dứt khoát từ chối.
-Sao lại không? Có thật là em đối với thằng đó không có gì?
-Anh nói năng hồ đồ gì thế, là em không can tâm bỏ đi để hắn nhởn nhơ sống thoải mái như thế, hắn phải trả giá cho tất cả những gì đã gây ra cho em và anh. Xin anh, đừng cản em trả thù được không? Giờ em đã phần nào hiểu được hắn rồi, vả lại còn làm trợ lí cho hắn nhất định sẽ sớm làm hắn tán gia bại sản, tới lúc đó em sẽ có thể đường đường chính chính ở bên anh, tới bất kì đâu cũng được. Tin em và chờ em một chút nữa thôi, nha?
Anh không thể làm gì trước quyết tâm mãnh liệt của cô, nhưng trong lòng không thoát khỏi lo sợ. Dĩ nhiên là anh rất lo cho cô, phải sống với thằng khốn cứ hành hạ cô ấy bảo anh sao có thể yên tâm coi như không. Nhưng cái anh sợ nhiều hơn chính là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, lỡ rồi cô phát hiện ra tội lỗi ghê gớm anh gây ra với cô và cố giấu giếm cô bao nhiêu năm nay thì sao. Tuy thế ép buộc cô phải bỏ trốn cùng anh không phải một cách hay.
Dương Mẫn cứ mải nghĩ ngợi mà chẳng hề biết Ngô Khanh đã vào nhà và quan sát cô phía sau từ khi nào.
Cả một tuần không nhìn thấy cô, lại còn cái lần cô khóc lóc qua điện thoại nói nhớ nhung muốn gặp mặt này nọ, thiệt tình anh chịu không nổi, xong việc đã phải từ chối các buổi tiệc tùng cáo lỗi rằng trong nước có việc đại sự nhất định phải về trước, rồi máy bay vừa đáp đất đã ngay lập tức lao lên taxi chạy thẳng về nhà. Khổ sở vì Dương Mẫn ấy như thế vậy mà trước hình ảnh cô lại vẫn đủ bình tĩnh đến lạ thường.
-Á...
Dương Mẫn hoảng hốt giật mình vì bàn tay nào đó vòng qua eo cô, còn chưa kịp la hét gì đã bị đối phương quay người lại bịt miệng bằng môi và lưỡi. Đê tiện thế này thì còn có thể là ai nữa chứ. Đúng như cô nghĩ, thể nào lúc về hắn cũng sẽ chào đón cô theo cái cách này. Chuẩn bị trước rồi mà cô vẫn không sao bình tâm cho nổi.
Ngô Khanh vẫn không nói một lời nào, kiên quyết chỉ dùng hành động thể hiện cảm xúc, nhấc bổng cô lên đặt gọn ghẽ trên bàn ăn. Trời đất thiên địa, hắn đang coi cô là bữa tối luôn đó sao??? +___+
-Anh... anh hẳn đang rất đói, tôi... tôi đang nấu cho anh mà, sắp xong rồi...
Ngô Khanh chẳng buồn quan tâm cô đang nói cái gì, hùng hổ lao tới, lột tạp dề của cô trước tiên. Tiếp theo lột tiếp cái gì cô dĩ nhiên thừa biết rồi. Không được, hoàn toàn không được. Đêm qua vì ấm ức vụ "con dấu" trên người cô mà Trần Hạ đã để lại khá nhiều, nếu giờ Ngô Khanh nhìn thấy cô xác định là chết không có đất chôn. Không thể chết, mọi thứ đang tiến triển rất thuận lợi, chết thì quá uổng phí rồi. Huống chi cô là nữ chính, nhất định phải sống.
Tay chân kìm kẹp, hắn cũng đang không hôn cô chẳng dại gì tự nhiên dùng tới miệng, Dương Mẫn đột nhiên phát hiện ra tác dụng thuần túy của cái đầu, dùng hết sức đập thật mạnh vào đầu đối phương. Khốn nạn, cô quên mất đây là hành động cộng hưởng, cả hai đều thiệt hại như nhau, đau dã man. +__+
-Cô bị điên à con khốn này!!!
Hình như hắn ta đã có ý thức trở lại, nãy giờ cứ như bị trúng tà, ánh mắt sắc mặt không chút thần khí.
-Tôi... tôi thực ra cũng rất nhớ anh nữa, nhưng mà anh vừa mới bay một quãng đường dài như thế phải ăn gì đó đã, là... là ăn cơm ấy. Tối, nhất định tối tôi sẽ chủ động mà...
Lần này thực sự nếu hắn không làm thì cô cũng phải chủ động thật, phi tang chứng cứ của một đêm ngoại tình. -__- Gọi mối quan hệ giữa cô và Trần Hạ là ngoại tình thật ko công bằng.
Ngô Khanh vẫn không thay đổi biểu cảm, lạnh nhạt chất vấn cô.
-Cái vụ lần trước cô khóc lóc qua điện thoại là gì? Tôi bận không thể gọi lại cho cô mà cô cũng không biết chủ động gọi cho tôi giải thích sao? Cô chỉ biết có chủ động mấy việc giường chiếu thôi hả? Tôi nên khen ngợi cô có tâm có sức như thế nào đây?
Bận? Bận tới mức không nổi một cuộc điện thoại cơ à? Hơ, cô méo thèm hắn phải gọi điện cho cô cơ mà hắn nói cứ như hoàn cảnh khó khăn lắm vậy. Hắn là người tò mò cơ mà, tò mò thì đi mà chủ động chứ. Có mà rõ ràng không hề quan tâm tới chuyện của cô. Khóc lóc thì sao, dù cô có nói mình sắp chết cầu cứu hắn thì kết quả cũng chẳng thay đổi, có khi hắn vẫn còn có thể thản nhiên tới trước di ảnh cô mà chửi rủa tại sao không chịu báo mộng cho hắn biết cô đã ra nông nỗi như vậy cũng nên. Chết, nói gở quá.
-Còn im lặng cái gì? Nãy nói nhiều lắm cơ mà.
Thì cũng phải để yên người ta nghĩ cách bịa chuyện chứ. Mải nghĩ về Trần Hạ mà cô đã lơ là điều này, tệ thật. Phải giải thích vụ đó như thế nào để hắn tin đây. Thôi, liều một phen vậy.
-Lúc đó tôi gặp ác mộng thôi, đột nhiên nhớ tới ngày ba mẹ tôi gặp tai nạn trước kia, không kiềm chế được cảm giác cô đơn đã làm anh không yên rồi, tôi xin lỗi...
Vẻ mặt Ngô Khanh có vẻ nghi ngờ, cô đành xấu xa thêm chút mắm muối.
-Dù chuyện đã xảy ra tám năm rồi nhưng với tôi mọi thứ vẫn như mới ngày hôm qua, nhất là khi ngày giỗ của họ sắp tới. Hầu như cứ gần tới ngày giỗ của họ là tôi lại thường xuyên gặp ác mộng như thế. Tôi thực sự rất sợ...
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ mang chuyện đau buồn nhất cuộc đời mình ra để che giấu nỗi đau mất con cô vừa mới trải qua. Nhưng để có thể lừa dối được con cáo gian mãnh kia thì chuyện gì cô cũng phải làm. Và quả thực hắn có vẻ như tin lời cô thật.
-Nấu tiếp đi, tôi tắm xong sẽ ăn luôn.
Không biết đồ ăn bên Mỹ có gì đặc sắc mà một kẻ đa đoan quỷ kế như Ngô Khanh hắn mới một tuần bên đó về đã trở nên thiểu năng dễ bị lừa thế này. Ước chi một tháng hắn đi công tác vài ba lần.
Thực ra đồ ăn của Mỹ không hợp khẩu vị của Ngô Khanh nên công tác về anh nhìn cứ như bị suy nhược, cũng bởi thế mà ăn đồ do Dương Mẫn nấu thấy rất vừa ý. Chứ kiên quyết không chịu công nhận là nữ chính nấu ăn ngon ha? =))))
Chắc cũng tại quá lao lực vì công việc cộng với phải ngồi trên máy bay cả mười mấy tiếng đồng hồ nên cơm no rượu say xong thì Ngô Khanh lên giường ngủ luôn, chả thèm đả động gì tới Dương Mẫn. Hiếm có ngày được bình yên thế này vậy mà sao lại phải chủ động tấn công hắn chứ, muốn kháng cáo. Kháng cáo vô hiệu, đề nghị nữ chính hết sức ngiêm túc, dám làm ráng chịu haha.
Trong bóng tối, Ngô Khanh mơ hồ cảm giác được hơi ấm lan đi khắp người, cả cái giọng nói huyễn hoặc thần trí anh. Đúng là rất mệt nhưng quả thật không cưỡng lại được sức hấp dẫn từ đối phương, anh bật mở mắt, nhanh gọn hạ knock out đối phương.
-Cô nói mà làm thật đấy hả?
-Người ta đã nói là nhớ anh mà, sao không chịu tin chứ.
Cái giọng điệu đó mà đòi ai tin. -___-
-Nhớ tôi hả? Nhớ tới mức nào?
-Tới mức phải chủ động ngay cả khi biết anh đang rất mệt đấy, còn ý kiến nữa không?
Cô ta láo thật, mới đó mà đã dám ăn nói vô lễ với anh rồi. Việc cố tình quyến rũ anh có thể cho qua (dĩ nhiên là cho qua, anh có thiệt gì đâu =.=) nhưng bất kính với anh thì thật không thể chấp nhận nổi. Anh cắn vào môi cô rồi lại dùng lưỡi liếm vào chỗ vừa bị cắn, khốn nạn không tả được.
-Còn anh có nhớ tôi không? – Ít ra cũng phải khai thác được chút gì đó gọi là có tí lãi.
-Lại sắp sửa xem trọng bản thân rồi đấy, muốn bị ăn tát hả?
-Đáng ghét, rõ ràng bên đó đã vui vẻ với mấy con Tây ngực to làm tình cũng chuyên nghiệp rồi, anh tránh ra đi!
-Vợ đang có thai, chồng có không nhịn được ra ngoài làm tình với kẻ khác cũng là điều dễ hiểu thôi.
Nhắc tới cái thai Dương Mẫn như mất đi gần hết sinh khí, nỗi đau bị xới lên khiến sống mũi bắt đầu có chút cay cay.
Không thấy Dương Mẫn phản ứng gì Ngô Khanh lại tưởng cô giận, dù chẳng cần thiết phải xoa dịu nhưng vẫn rộng lượng âu yếm cô để chuyển chủ đề. Tuy thế toàn bộ chỉ có hôn môi, cũng chẳng duy được trì lâu.
-Lệch múi giờ tôi rất mệt, phải ngủ.
Ơ, cái cần nhất lại không làm là sao? Đánh dấu như mọi khi ấy, không làm là thế nào, anh thế mà coi được à huhu. Dương Mẫn bất mãn, nội tâm điên cuồng gào khóc. Bề ngoài tay cũng níu kéo Ngô Khanh không chịu buông. Ui ui, tự trọng... T^T
-Tôi nói tôi mệt!!!
-Xin anh mà...
Trần Hạ mà biết cô làm thế này dẫu có nổi điên thì cũng chẳng có quyền giận dữ với cô, ngược lại chính cô mới là người sẽ xử gọn anh vì đã hại cô phải hành động đáng xấu hổ đến không thể chấp nhận nổi. Đúng rồi, cô nhất định sẽ không tha cho anh.
...
Buổi hẹn hò đầu tiên với nữ vương thụ ngay sau khi quay lại với Dương Mẫn, bảo Trần Hạ anh sao có thể tập trung. Nhưng anh có phải đối với nữ vương thụ quá vô tình không, chấp nhận tình cảm của cậu ta, yêu cầu hẹn hò, chiếm hữu cậu ta cho riêng mình rồi âm thầm phản bội, quá đáng nhất là sau bấy nhiêu gian dối ấy anh lại không hề có cảm giác tội lỗi, trong lòng chỉ luôn lo sợ lỡ bị mọi việc bị phát giác, nữ vương thụ nổi điên lên sẽ bung bét hết tất cả những bí mật anh vẫn đang cố gắng che giấu. Nghĩ đến thôi đã không thể nào cười đáp lại nụ cười của đối phương kia.
Cuối cùng nữ vương thụ cũng chịu không nổi, miệng thôi cười, nghiêm trọng nhìn anh.
-Nếu phải gượng gạo thế này thì sao anh còn đồng ý đi chơi?
-Không phải vậy...
Có thể không phải qua lại với người này mà vẫn được thoải mái ở bên Dương Mẫn không? Câu trả lời là không thể nào. Thế nên anh hết cách rồi, chỉ có thể tập trung diễn trò bạn trai tuyệt vời của mình trước mặt nữ vương thụ thôi.
-Vẫn là vấn đề của khách sạn lần trước anh nói trong viện ấy, công ty gã Ngô Khanh không chịu nhận hệ thống bên đó cung cấp bị lỗi là do họ. Là đối tác bao lâu rồi cũng không muốn làm quá lên nhưng thái độ của hắn thật làm anh khó chịu.
-Anh với anh ta là bạn thân của nhau cơ mà.
Cậu ta hỏi câu đó không có ý gì khác đấy chứ? Bộ không biết tình thế giờ còn có thể nhắc tới hai chữ "bạn thân" nữa sao, chưa băm bổ nhau ra là may quá rồi. Nhất là khi anh còn mới phát hiện ra hắn đối với Dương Mẫn khốn nạn thế nào. Nhớ lúc trước hắn nói gì với anh vậy nhỉ? Chó má, gần hai mươi năm qua hóa ra anh chẳng biết gì hắn, tưởng hắn chỉ là thích chơi hoa có chủ mua vui, không ngờ bản chất bên trong đúng chuẩn "Sở Khanh chuyển thế".
Cũng biết Trần Hạ đang bận nguyền rủa ai đó, nữ vương thụ thản nhiên thâm ý tràn ngôn, chẳng hề nể nang.
-Nhắc tới anh rể mới nhớ tới chị họ, thấy ba mẹ em nhắc sắp tới ngày giỗ của hai bác rồi thì phải.
Trần Hạ toàn thân bất toại, không nói nổi, cũng không biết phải nói gì. Nữ vương thụ kiên quyết như thế ý chính là anh phải liệu hồn đừng làm cậu ta nổi giận nếu không ắt sẽ có sóng lớn? Cùng với nỗi sợ "phản bội", anh trọn vẹn phô bày ra sự bất lực của bản thân.
-Mà em đang nói cái gì vậy nhỉ? Anh với chị họ em đâu còn là gì với nhau, ngày giỗ ba mẹ của chị ấy thì liên quan gì anh chứ, ha?
Điều đáng sợ nhất trên đời này không phải là bộ dạng phẫn nộ hay u ám của đối phương mà là đối phương cứ không ngừng cười cười nói nói như không hề có gì. Trần Hạ chợt thấy rùng mình, nữ vương thụ chính là nam phụ phản diện, sao cậu ta lại chấp nhận hủy hoại hình tượng của mình thế chứ. Nhìn cái mặt trắng bóc như con gái liễu yếu đào tơ thế kia ai mà ngờ nội tâm bên trong lại xấu xa đến thế. Nói được hai câu thì câu nào cũng nhằm đả kích anh, nếu một lúc nào đó anh bất quá mà giết người diệt khẩu tuyệt nhiên không thể hoàn toàn trách anh ác độc.
Nhưng dù thế nào thì giờ Trần Hạ cũng biết mình phải làm gì mới nguôi ngoai được nữ vương thụ phản diện rồi, trước hết là cố gắng nặn ra được bộ dạng thật yêu đời khi đi hẹn hò với "người yêu". Lúc này mới để ý hoàn cảnh ở công viên giải trí thật lạ lùng đối với hai thằng con trai. Sao hôm qua anh không ý kiến gì vậy nhỉ? -___-
-A, Nhật Nam nè, trùng hợp quá nha!
-Ơ Bí thư à, cũng đi chơi đó sao?
Thoáng để ý con nhóc vừa xuất hiện, ngoại hình khả quan, cười rất duyên, nhất là nhìn thấy nữ vương thụ thì càng tươi tỉnh hơn. Trần Hạ đột nhiên thấy có mùi ám muội đâu đây, ngán ngẩm ngoảnh mặt đi coi như không quen biết cả hai đối tượng.
-Tớ đi chơi cuối tuần với gia đình, Nam đi với ai thế...?
Chào hỏi vài câu xã giao xong cuối cùng cũng chịu để ý tới người ngoài cuộc là anh, tự trọng nổi lên, chưa kịp để nữ vương thụ nói gì anh giới thiệu luôn.
-Chào em, anh là anh trai thằng nhóc này.
Đúng như Trần Hạ nghĩ, nghe thế con nhóc kia càng ra vẻ thân thiết hơn, ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi như người nhà, rồi quay sang bạn học nháy mắt.
-Tớ không biết là Nam có anh trai đấy, hai anh em giống nhau quá.
-Hahaha.
Trần Hạ cười giả lả kiểu lịch sự, nhưng trong lòng thực chất đang cười lăn cười lộn cái sự lấy lòng cũ rích của "tình địch". Không biết nếu anh nói "tôi là bạn trai của nhóc con này" thì con nhóc ấy sẽ cười hay khóc.
Nữ vương thụ nãy giờ không kịp phản ứng gì với trò phá đám của Trần Hạ, rõ ràng anh chủ ý trêu chọc bạn cậu, nhìn bộ dạng giả tạo kia của anh thấy thật không quen. Vội vàng nói lời tạm biệt rồi kéo "anh công" đi khuất. Còn chưa kịp trách móc anh cư xử bất lịch sự đã bị anh thái độ ngược trở lại.
-Con bé đó thích em hả?
Nhưng mà có phải anh đã quan tâm cái không đáng quan tâm rồi không? Nụ cười gian trá kia ngay lập tức đã làm anh hối hận. Đúng là khốn nạn. Đã thế nữ vương thụ còn không biết ngại hết chia sẻ thiên tình sử lại khoe khoang chiến tích phong lưu đa tình của mình.
-Hồi năm nhất cậu ta có tỏ tình nhưng em từ chối. Cơ mà cậu ta như thể chẳng có ý từ bỏ nên giờ cả khoa vẫn nghĩ cậu ta là bạn gái em.
-Nhìn cũng được đấy, không phải muốn lấy vợ sao, nó chân tình cả bốn năm đại học như thế tuyệt quá còn gì, tìm đâu được người kiên trì vậy.
Trần Hạ ra mặt chế giễu ấy vậy mà ai đó cố tình không hiểu, hùa luôn theo.
-Em cũng định nếu cậu ta mà vẫn không bỏ cuộc sau này sẽ chấp nhận lấy cậu ta.
-Lòng dạ đàn bà con gái khó đoán lắm, ai mà biết được sẽ thay đổi khi nào, đêm dài lắm mộng chi bằng lấy luôn đi.
-Vậy cũng được chứ, mà anh thì chắc không sao rồi.
Không ngờ Trần Hạ lại có ý chơi tới cùng, cười như không rồi bỏ đi trước, nữ vương thụ chẳng cười nổi nữa cau có nhìn bóng lưng anh, có lẽ phải cố gắng lắm mới không khiến chất giọng trở nên khó nghe.
-Anh vẫn để bụng chuyện em nói mình sẽ lấy vợ có phải không?
-Không hề. – Trần Hạ quay lại, hết sức nghiêm túc. – Anh thấy em nói vậy cũng rất có lí, mối quan hệ của hai chúng ta chỉ có thể đến mức đó thôi. Nếu biết em có người đủ tiêu chuẩn như con nhóc kia theo đuổi thì anh đã chấp nhận kết thúc rồi.
Có nghĩa là nếu giờ kết thúc mối quan hệ này hoàn toàn là do vấn đề của cả hai, cụ thể hơn là xuất phát từ nữ vương thụ, thật là một nước cờ chuẩn xác mà an toàn.
Dĩ nhiên với ai đó ngay từ đầu đã không hề muốn mọi chuyện chấm hết như thế này tuy thế lại không tránh nổi nóng giận mà phản ứng ngược tâm, muốn níu kéo lại thành ra lạnh lùng dứt bỏ.
-Anh đừng mang cái chuyện lấy vợ của tôi ra làm cái cớ, không lẽ đường đường một thiếu gia nhà giàu như anh lại lấy một thằng đực rựa là tôi chắc. Từ trước tới nay đối với tôi cũng đâu phải là tự nguyện có phải không? Anh đừng tưởng tôi không biết tối hôm trước ở quán bar anh đã qua lại với một ả đàn bà. Có thể là ai được nhỉ?
Trần Hạ suýt chút không kiềm chế được buột miệng "không phải Dương Mẫn", cũng may bình tâm nghĩ lại thì cái kiểu nói kia rõ ràng không biết đó là ai, chỉ là đang muốn thăm dò. Rồi anh lại càng cảm thấy e sợ nữ vương thụ hơn, có lẽ đúng là cái gì của anh cũng không thể qua mắt nổi cậu ta. Tình thế rất nhanh đã chuyển sang bất lợi cho mình, Trần Hạ buộc lòng phải giả bộ khí thế cool ngầu sao cho thật nam tính lấn át sự đa nghi của đối phương.
-Người lúc nào cũng có tư tưởng sẽ lấy vợ như em có quyền phàn nàn việc anh chơi gái ở bên ngoài sao? Anh thấy buồn chán nên làm thế đấy, nếu em muốn cũng có thể với con bé kia, anh chẳng bận tâm đâu.
-Anh... đang ghen...?
Coi bộ sự ràng buộc giữa anh và nữ vương thụ không thể dễ dàng mà kết thúc được, ngoài việc tiếp tục lừa dối cảm giác cả hai ra thì khó mà làm cho vẹn cả đôi đường.
Mọi chuyện sẽ không trở nên phức tạp thế này nếu như nữ vương thụ kia không nắm giữ điểm yếu chí mạng của anh và anh thì lại không thể ngăn cản được tình yêu dành cho Dương Mẫn. Chuyện này sẽ đi đến đâu anh thực sự đoán không ra. Chỉ biết lúc này đây anh chỉ có thể ích kỉ bảo vệ chính mình và tình cảm với người mà anh thực sự yêu, bắt buộc phải làm tổn thương nữ vương thụ.
Dương Nhật Nam à, cậu cũng không thể trách tôi được, cậu vì yêu tôi mà không ngần ngại đe dọa bắt tôi phải ở bên cậu, tôi vì yêu Mẫn Mẫn cũng không do dự để cậu cản đường tôi đến với cô ấy đâu...
Từ khi nào tình yêu đối với Trần Hạ đã trở thành thủ đoạn.