"Dừng lại!" Lý Dương Kiêu ở trong đầu ngăn lại chính mình, "không được liên tưởng nữa!"
Nhưng liên tưởng một khi đã bắt đầu, chỉ cần không bị một ý nghĩ khác cắt ngang, thì nó sẽ tiếp tục không ngừng. Nháy mắt trong đầu cậu hiện lên những hình ảnh khó tả —— Hoàng Oanh nói không sai, cậu chính là đóng phim nhóm, vì để diễn tốt cảnh ân ái kia, trong thời gian đó cậu đã tìm xem không ít phim cấp ba cùng GV. Rốt cuộc, chưa ăn qua thịt heo, nhưng lại phải nhìn xem heo chạy như thế nào!
[trong tình huống này hiểu là: Chưa từng làʍ ŧìиɦ nhưng phải xem người khác làm như nào ấy:v.]
trong phần lớn các GV, tìиɦ ɖu͙ƈ cũng chỉ là một loại chuyển động như pít-tông mà thôi, không hề có mỹ cảm gì đáng để nói.
Để ngăn chặn não bộ liên tưởng linh tinh, Lý Dương Kiêu hỏi thêm câu khác, là hỏi Tào Diệp —— còn về vấn đề vì sao lại hỏi Tào Diệp mà không hỏi Trì Minh Nghiêu? Đương nhiên là vì Tào Diệp thoạt nhìn thân thiện hơn Trì Minh Nghiêu.
"Lương Tư Triết cũng tới sao?"
"Ừ", Tào Diệp nói, "sao thế? Cậu thích hắn?"
Lý Dương Kiêu rất nghiêm túc gật gật đầu nói: "Ừm, trong 《 nam thanh nữ tú》, anh ấy đã thể hiện được cảm
nha" Tào diệp cười nói, "cậu thế mà chưa nhắc tới tác phẩm tiêu biểu của hắn - 《 mười ba ngày 》?"
Lý Dương Kiêu nói: "Ừm...《 mười ba ngày 》 cũng rất hay, nhưng mà tôi thích 《 nam thanh nữ tú》 hơn."
"Lương Tư Triết phỏng chừng sẽ rất thích cậu." Trên đường đi gặp đèn đỏ, Tào Diệp bớt chút thời giờ hút điếu thuốc, "bởi vì trước đây anh ta từng nói, 《 nam thanh nữ tú 》 là đỉnh cao trong diễn xuất của anh ta, sau này đóng bất kì một bộ phim nào, đều không có được cảm giác như trước đây nữa."
"Lương Tư Triết sẽ nói những lời như này ư?" Trì Minh Nghiêu hỏi.
Tào Diệp cười một tiếng: "Đương nhiên sẽ không nói lời như vậy với cậu."
Lý Dương Kiêu ở bên cạnh nghe hai người bọn họ tán gẫu, trong đầu hiện lên đôi mắt phù phiếm của Lương Tư Triết với đường kẻ mắt ở trong phim —— cậu hoàn toàn đồng ý với những gì Tào Diệp vừa nói. Cậu thậm chí còn cảm thấy có thể khoa trương mà nói, cảnh cao trào trong 《 nam thanh nữ tú 》, quả thực là đỉnh cao diễn xuất trong điện ảnh nước nhà, đó là ngọn lửa giao thoa tuyệt vời nhất của tài năng cùng kỹ xảo — mà lúc ấy Lương Tư Triết chỉ mới tuổi.
Sự rực rỡ của khoảnh khắc đó đủ để thắp sáng toàn bộ hành trình trong cuộc sống của một người rồi — Lý Dương Kiêu thường nghĩ như vậy. Trong sự nghiệp diễn xuất của một diễn viên có thể có được một cảnh diễn như vậy, thì sau đó doanh thu phòng vé không cần phải bàn cãi nữa.
Huống chi, Lương Tư Triết vẫn luôn là một trong số ít diễn viên trường phái diễn xuất trong phim nội địa có khả năng gánh được doanh thu phòng vé, chỉ là đời tư hay bị chỉ trích — nhưng mà thế thì đã sao?
"Trì Minh Nghiêu chắc chưa nói với cậu", lái xe hơn một giờ, ở khu phục vụ hành khách có nhu cầu xuống xe nghỉ ngơi trên đường cao tốc, Tào Diệp đưa cho Lý Dương Kiêu một điếu thuốc, nói: "《 nam thanh nữ tú 》 cũng là bộ phim cậu ta thích nhất."
"Cậu nói thiếu một ý rồi", Trì Minh Nghiêu nói, "diễn xuất của Lương Tư Triết nữa."
Lý Dương Kiêu đưa điếu thuốc lên miệng, đưa tay sờ sờ túi —— không mang theo bật lửa rồi.
Trì Minh Nghiêu châm thuốc cho mình xong, thấy Lý Dương Kiêu cúi đầu sờ túi, liền duỗi tay qua, lần nữa châm lửa. Lý Dương Kiêu liền hướng mặt mình về phía trước một chút.
Thời điểm châm thuốc, Lý Dương Kiêu rũ mắt, hàng lông mi dài cũng rủ xuống, tạo thành một vệt bóng ở mí mắt dýới của cậu.
"Bắt đầu hút thuốc từ bao giờ?" Trì Minh Nghiêu thu lại bật lửa, hút điếu thuốc, hỏi.
Lý Dương Kiêu giương mắt nhìn anh: "Thời điểm chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật, lúc đó áp lực lớn."
"Cũng lâu rồi nhỉ, bao nhiêu năm rồi?"
"Thời điểm học đại học đã ngừng hút thuốc, hai năm gần đây mới bắt đầu hút trở lại."
Trì Minh Nghiêu cầm điếu thuốc, búng búng tàn thuốc, gật đầu.
Lý Dương Kiêu chú ý tới ngón tay của Trì Minh Nghiêu rất dài, đốt ngón tay rõ ràng, đốt thứ nhất của ngón giữa có một vết chai phồng lên rõ ràng , cậu đột nhiên nhớ lại Trì Minh Nghiêu đã từng nói anh học thiết kế —— chắc là do vẽ tranh lâu nên hình thành dấu vết như vậy?
Không hiểu sao cậu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Trì Minh Nghiêu vùi đầu vẽ tranh, cảm thấy có điểm không khoẻ.
Tào Diệp ở một bên hỏi: "Cậu tên Lý Dương Kiêu, có phải hay không bố cậu họ Lý, mẹ họ Dương?"
Lý Dương Kiêu gật gật đầu, cười một chút, nói: "Ðúng vậy, có hơi tục."
"Hả, này có gì mà tục? Mẹ cậu lại không phải họ Tào."
Trong đầu ba người đại khái đồng thời tổ hợp ra cái tên "Lý Tào Kiêu", liền bật cười thành tiếng.
Tào Diệp ngýng cýời, lại nói: "Ðặt tên như này, chứng minh ba mẹ cậu cảm tình rất tốt nhờ."
Lý Dýõng Kiêu dừng một chút, cýời cýời nói: "Thời điểm đặt tên này đúng là rất tốt."
Hút thuốc xong, ba người ngồi vào trong xe, lại lái xe thêm tiếng rưỡi nữa mới tới chân núi. Vừa xuống xe, liền thấy năm người ở cách đó không xa — đều là nam cả — chiều cao của họ đặc biệt gây chú ý. Lý Dương Kiêu theo Trì Minh Nghiêu và Tào Diệp qua đó, thấy rõ trong đó một người là Lương Tư Triết —— hình tượng hiện tại thật khác với trên màn ảnh, Lương Tư Triết mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, tóc cũng không chải chuốt tỉ mỉ, nhìn qua so với thực tế thì nhỏ đi vài tuổi, giống như sinh viên mới hai mươi thôi ấy.
ðịa có khả nãng gánh ðýợc doanh thu phòng vé, chỉ là ðời tý hay bị chỉ trích — nhýng mà thế thì ðã sao?
"Trì Minh Nghiêu chắc chýa nói với cậu", lái xe hõn một giờ, ở khu phục vụ hành khách có nhu cầu xuống xe nghỉ ngõi trên ðýờng cao tốc, Tào Diệp ðýa cho Lý Dýõng Kiêu một ðiếu thuốc, nói: "《 nam thanh nữ tú 》 cũng là bộ phim cậu ta thích nhất."
"Cậu nói thiếu một ý rồi", Trì Minh Nghiêu nói, "diễn xuất của Lýõng Tý Triết nữa."
Lý Dýõng Kiêu ðýa ðiếu thuốc lên miệng, ðýa tay sờ sờ túi —— không mang theo bật lửa rồi.
Trì Minh Nghiêu châm thuốc cho mình xong, thấy Lý Dýõng Kiêu cúi ðầu sờ túi, liền duỗi tay qua, lần nữa châm lửa. Lý Dýõng Kiêu liền hýớng mặt mình về phía trýớc một chút.
Thời ðiểm châm thuốc, Lý Dýõng Kiêu rũ mắt, hàng lông mi dài cũng rủ xuống, tạo thành một vệt bóng ở mí mắt dýới của cậu.
"Bắt ðầu hút thuốc từ bao giờ?" Trì Minh Nghiêu thu lại bật lửa, hút ðiếu thuốc, hỏi.
Lý Dýõng Kiêu giýõng mắt nhìn anh: "Thời ðiểm chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật, lúc ðó áp lực lớn."
"Cũng lâu rồi nhỉ, bao nhiêu nãm rồi?"
"Thời ðiểm học ðại học ðã ngừng hút thuốc, hai nãm gần ðây mới bắt ðầu hút trở lại."
Trì Minh Nghiêu cầm ðiếu thuốc, búng búng tàn thuốc, gật ðầu.
Lý Dýõng Kiêu chú ý tới ngón tay của Trì Minh Nghiêu rất dài, ðốt ngón tay rõ ràng, ðốt thứ nhất của ngón giữa có một vết chai phồng lên rõ ràng , cậu ðột nhiên nhớ lại Trì Minh Nghiêu ðã từng nói anh học thiết kế —— chắc là do vẽ tranh lâu nên hình thành dấu vết nhý vậy?
Không hiểu sao cậu bắt ðầu týởng týợng ra hình ảnh Trì Minh Nghiêu vùi ðầu vẽ tranh, cảm thấy có ðiểm không khoẻ.
Tào Diệp ở một bên hỏi: "Cậu tên Lý Dýõng Kiêu, có phải hay không bố cậu họ Lý, mẹ họ Dýõng?"
Lý Dýõng Kiêu gật gật ðầu, cýời một chút, nói: "Ðúng vậy, có hõi tục."
"Hả, này có gì mà tục? Mẹ cậu lại không phải họ Tào."
Trong ðầu ba ngýời ðại khái ðồng thời tổ hợp ra cái tên "Lý Tào Kiêu", liền bật cýời thành tiếng.
Tào Diệp ngýng cýời, lại nói: "Ðặt tên nhý này, chứng minh ba mẹ cậu cảm tình rất tốt nhờ."
Lý Dýõng Kiêu dừng một chút, cýời cýời nói: "Thời ðiểm ðặt tên này ðúng là rất tốt."
Hút thuốc xong, ba ngýời ngồi vào trong xe, lại lái xe thêm tiếng rýỡi nữa mới tới chân núi. Vừa xuống xe, liền thấy nãm ngýời ở cách ðó không xa — ðều là nam cả — chiều cao của họ ðặc biệt gây chú ý. Lý Dýõng Kiêu theo Trì Minh Nghiêu và Tào Diệp qua ðó, thấy rõ trong
Lý Dương Kiêu đồng thời cũng chú ý tới một người trong số đó, vô cùng quen mắt —— là bạn thời đại học của cậu – học khoa âm nhạc, không quá thân quen. Ngýời nọ cùng cậu chào hỏi, Lý Dýõng Kiêu cýời gật gật ðầu, trong lòng lại có chút bồn chồn.
"Anh ðến sớm thế?" Tào Diệp ði ðến bên cạnh Lýõng Tý Triết, nói, "máy bay sao không trễ chút nhỉ?"
Lương Tư Triết cười nói: "Không phải cậu nói nếu máy bay đến trễ, cậu sẽ lấy khối nam châm siêu to khổng lồ hút tới hay sao? Vì để tránh đem đến phiền toái cho hãng hàng không, tôi liền đúng giờ bay trở về đây."
Tào Diệp thở dài nói: "Ui, tiếc thế, nam châm tôi đều chuẩn bị tốt rồi."
Lương Tư Triết cười cười , sau đó cùng Trì Minh Nghiêu chào hỏi, lại nói: "Tôi mấy ngày trước gặp anh cậu, anh ấy nói muốn làm cậu tiếp quản mảng kinh doanh điện ảnh của Minh Thái."
"Ừm, đến lúc đó liền có thể cùng Tào Diệp đánh nhau." Trì Minh Nghiêu vươn cánh tay khoác lên vai Tào Diệp, nói, "cùng đương kỳ chém gϊếŧ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?"
Tào Diệp cũng nói giỡn: "Chân nhân đối chiến, cậu chết tôi sống, nghĩ thôi đã thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi."
Ở bên cạnh, vài người cũng phụ họa mà cười rộ lên.
Vài người lại tiếp tục nói đùa, ở phía đối diện có người giới thiệu Ðỗ Xiển. Ðỗ Xiển chính là đồng học cũ mà Lý Dương Kiêu vừa thấy. Người kia giới thiệu Ðỗ Xiển là bạn trai của mình. Lý Dương Kiêu liền theo bản năng mà dịch sang bên cạnh một bước, kéo xa khoảng cách với Trì Minh Nghiêu một chút. Nếu không phải sau đó Trì Minh Nghiêu liếc cậu một cái, chính cậu cũng không có ý thức được động tác này của mình.
Không thể không thừa nhận, cậu có hơi sợ hãi bước giới thiệu này —— cậu không phải bạn trai của Trì Minh Nghiêu, bạn bè cũng không phải, thậm chí đã không thể là bạn thuần khiết được nữa. Cậu bắt đầu vô cùng hối hận hôm nay vì cái gì mình lại đến đây, lúc ấy nên cự tuyệt mới đúng.
Ôi, làm kĩ nữ còn muốn lập đền thờ. Lý Dương Kiêu trong đầu nghĩ tới câu này.
Trì Minh Nghiêu nhìn cậu một cái lúc, sau đó vươn cánh tay, một bàn tay nắm lấy bả vai Lý Dương Kiêu, lôi cậu dịch gần về phía mình một chút. Còn quay đầu nhín cậu xong cười một cái —— nụ cười thoạt nhìn hơi ác liệt.
Trì Minh Nghiêu nghiêng đầu về phía Lý Dương Kiêu, nhỏ giọng nói: "Cậu cảm thấy tôi nên giới thiệu về cậu như nào thì được?"
Lý Dương Kiêu cảnh giác nhìn anh một cái, là ánh mắt cực kỳ giống một động vật nhỏ sắp bị tóm —— cậu đã không còn tâm tình để nói giỡn. Cậu quả thực không biết sau khi kết thúc việc lên núi này, mình sẽ được gắn cho thân phận như thế nào khi xuất hiện trong câu chuyện phiếm của mấy người bạn học trước đây nữa — tốc độ lan truyền loại chuyện như này luôn nhanh đến kinh người.
Trì Minh Nghiêu nới lỏng bàn tay đang nắm bả vai Lý Dương Kiêu, thoáng nâng tay lên vỗ nhẹ hai cái vào bên phải đầu cậu. Ðộng tác này làm những bất an trong lòng Lý Dương Kiêu càng mãnh liệt hơn.
Trì Minh Nghiêu mở miệng: "Vị này chính là ——"
Anh còn đùa dai mà tạm dừng một chút, làm trái tim Lý Dương Kiêu sắp nhảy tới cổ họng luôn rồi.
"Lý Dương Kiêu. Lương Tư Triết, tôi đưa tiểu fans của anh tới đây này", anh vỗ nhẹ vào gáy Lý Dương Kiêu, nói: "Cùng thần tượng của cậu nắm tay chút chứ hả."
Lý Dýõng Kiêu có hơi không phản ứng ðýợc. Lýõng Tý Triết cùng cậu ðang ở giữa Trì Minh Nghiêu và Tào Diệp chi gian chỉ cách muộn minh Nghiêu cùng tào diệp, thời ðiểm bọn họ bắt tay, trong ðầu Lý Dýõng Kiêu một mảnh hồ nhão —— cậu thấy hơi bối rối.
"Thời điểm cùng thần tượng bắt tay, không có gì muốn nói sao?" Trì Minh Nghiêu ở bên cạnh cậu nói, thanh âm nhàn nhạt ý vị trào phúng.
"Ừm...Tôi, tôi đặc biệt thích anh trong phim 《 nam thanh nữ tú 》, đã xem rất nhiều lần, cảnh cuối cùng ánh mắt của anh ghé vào khe cửa hướng ra ngoài, quả thực..." Cậu hiếm khi khẩn trương như này. Có thể thấy được Lý Dương Kiêu là thật sự thích Lương Tư Triết.
Trì Minh Nghiêu ở một bên lạnh nhạt nói: "À quên chưa nói, cậu ấy cũng là diễn viên đấy."
Lương Tư Triết không ra vẻ thần tượng, nhưng cũng không biểu hiện quá mức nhiệt tình, chỉ là hơi khách sáo mà cười nói: "Lý Dương Kiêu đúng không? Cảm ơn, có thể đồng hành cùng cậu thực vinh hạnh."
Thời điểm Lý Dương Kiêu trở lại đứng cạnh Trì Minh Nghiêu, nghe thấy anh tặc lưỡi: "Cũng không biết thỉnh tiền bối dìu dắt, có phải bị ngốc không hả?"
Những người khác ở bên cạnh bật cười.
Lý Dương Kiêu cũng cảm thấy chính mình vừa rồi rất ngốc —— nói chuyện chưa bao giờ là sở trường của cậu, lúc khẩn trương thì hệ thống ngôn ngữ liền có chút đình trệ, đây là bệnh cũ của cậu.
Lý Dương Kiêu nhìn thoáng qua Trì Minh Nghiêu. Sườn mặt đẹp đẽ của anh đang hướng sang người khác, cùng họ cười nói.
Không thể phủ nhận rằng vừa rồi Trì Minh Nghiêu đã giữ đủ mặt mũi giúp cậu, mặc dù Lý Dương Kiêu chưa nghĩ ra lý do gì khiến Trì Minh Nghiêu làm vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Dương Kiêu được rất nhiều người tỏ tình, cái loại chuyện có thích hay không này, chỉ cần để ý ánh mắt của người đó thôi là cậu có thể nhìn ra được rồi. Thực rõ ràng, Trì Minh Nghiêu cũng không thích cậu, thậm chí một chút hảo cảm còn chẳng có.