Thật thú vị, Trì Minh Nghiêu nhìn Lý Dương Kiêu- người đang ở cách đó không xa. Anh thích những người thú vị.
Vì vậy, sau khi nhìn chằm chằm Lý Dương Kiêu thêm vài giây, anh ấn còi xe. Xe phát ra tiếng còi ngắn ngủi.
Lý Dương Kiêu nghe thấy tiếng còi xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đại khái cảm thấy không liên quan gì đến mình, lại quay đầu tiếp tục hút thuốc.
Trì Minh Nghiêu bấm còi một lần nữa, lần này dài hơn lần trước một chút, sau đó bật cả đèn xe. Con đường yên tĩnh lập tức bị náo ðộng bởi tiếng còi và ánh đèn rực rỡ.
Lý Dương Kiêu bị bao phủ trong ánh đèn mang chút ý vị làm càn này, cậu lập tức ý thức được hai tiếng còi vừa rồi và ánh đèn xe đều là hướng về phía mình. Cậu xoay người, dưới ánh đèn xe chói lọi, hơi nheo mắt lại, nhìn thấy đó là một chiếc Volkswagen — là xe của Trì Minh Nghiêu, Lý Dương Kiêu rất nhanh đã nhận ra nó.
Cậu lùi lại hai bước, rời khỏi phạm vi ánh đèn, dựa vào một thân cây, vừa nhìn chiếc xe kia vừa hút nửa điếu thuốc còn lại. Ðèn xe phía xa đã tắt, con đường trở lại vẻ tĩnh mịch ban đầu.
Cửa sổ xe của Trì Minh Nghiêu đang đóng nên Lý Dương Kiêu không nhìn thấy được bên trong xe, nhưng theo bản năng cậu cảm giác được một ánh mắt đang nhìn mình. Lý Dương Kiêu vừa hút thuốc vừa nghĩ, con đường này hẻo lánh, phía cuối đường là ngõ cụt, nếu không phải cố ý đến quán bar thì chỉ trừ khi đi nhầm đường, mới đi vào con đường này.
Thoạt nhìn, có vẻ Trì Minh Nghiêu vừa từ quán bar đi ra, rất có thể đã nhìn thấy điệu nhảy vừa rồi của cậu.
Lý Dương Kiêu hút thuốc xong, ném tàn thuốc vào thùng rác, đi về phía chiếc xe kia - kẻ khôn ngoan sẵn lòng cắn câu, trong nháy mắt đầu cậu hiện ra mấy chữ này.
Ði được vài bước, Lý Dương Kiêu cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ là do lúc nãy cậu đã uống rượu.
Ly rượu lúc nãy uống hình như quá nhiều rượu vang, có chút hơi quá rồi. Lý Dương Kiêu nghĩ vậy. Hoàng Oanh luôn cười nhạo cậu vì uống rượu vang đỏ còn thêm Coca, nhưng cậu cảm thấy vui khi làm vậy - đối với một người dị ứng với rượu, nước có ga sẽ đẩy nhanh phản ứng của cồn trong cơ thể, khiến cậu nhanh chóng sinh ra cảm giác hơi say. Lý Dương Kiêu thích loại cảm giác này.
Lý Dương Kiêu bước đến xe của Trì Minh Nghiêu, khom người xuống, gõ gõ cửa sổ xe. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, sườn mặt đẹp đẽ của Trì Minh Nghiêu lập tức lộ ra.
"Mấy giờ rồi?" Lý Dương Kiêu dựa vào cửa kính xe hỏi.
":, tôi đợi cậu phút rồi." Trì Minh Nghiêu duỗi tay, giống như vô tình vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán Lý Dương Kiêu, "lên xe đi, tiện đường tiễn cậu."
Lý Dương Kiêu ngửi thấy mùi rượu như có như không trên người Trì Minh Nghiêu, liền cười nói: "Say rượu lái xe không tốt lắm đâu?"
Trì Minh Nghiêu nói: "Tôi gọi tài xế rồi, rất nhanh sẽ đến."
Lý Dương Kiêu vẫn cười: "Hình như cũng không tiện đường? Chỗ tôi ở rất xa mà."
Trì Minh Nghiêu không nói, chỉ nhìn Lý Dương Kiêu. Hai người nhìn nhau vài giây, Lý Dương Kiêu gật gật đầu nói: "Được rồi, vậy cảm ơn Trì thiếu." Sau đó, cậu mở cửa sau và lên xe.
Lý Dương Kiêu mơ hồ đoán được ý tứ của Trì Minh Nghiêu, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chút không chân thật – Trì Minh Nghiêu không thích cậu cho lắm, điểm này cậu rất rõ. Tuy nhiên, cậu đối với Trì Minh Nghiêu cũng không có cảm tình đặc biệt gì, loại nhân vật như thiếu gia này cách cậu quá xa, từ xa ngưỡng mộ cũng tốt, có thể ngủ cùng cũng không tệ.
Thành thật mà nói, nếu chỉ là , chính cậu cũng không thua thiệt gì, nhưng bây giờ có một vấn đề khiến Lý Dương Kiêu hơi do dự - Trì Minh Nghiêu không phải là mẫu người yêu thích của cậu, mặc dù phải thừa nhận rằng Trì Minh Nghiêu rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu. Nhưng cậu thích kiểu ôn nhu một chút, tốt nhất là dịu dàng một chút – như vậy tiết tấu đều sẽ nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Và, Trì Minh Nghiêu hiển nhiên không phải là người này rồi.
Nhưng mà, nếu ngủ với Trì Minh Nghiêu, sẽ có được rất nhiều lợi ích mà người khác không thể cho – với tiền đề là Trì Minh Nghiêu sẵn sàng cho nó. Ðiểm này Lý Dương Kiêu cũng rất rõ ràng.
"Không định diễn nữa à?" Trì Minh Nghiêu ngồi trước mặt Lý Dương Kiêu, hỏi.
"Phải sống qua ngày trước đã." Lý Dương Kiêu dựa đầu vào ghế sau, hơi mỉm cười.
"Tôi từng học thiết kế ở Pháp" Trì Minh Nghiêu nói chuyện phiếm, "khi tôi chuẩn bị tiếp tục học cao học thì chú tôi bị tai nạn ô tô, chú là người phụ trách việc làm ăn trong gia đình. Vì thế người trong nhà không đồng ý việc tôi học tiếp. Họ đã biểu quyết tại đại hội cổ đông và kết quả của cuộc biểu quyết là tôi sẽ về và tiếp nhận vị trí của chú."
Lý Dương Kiêu không biết tại sao Trì Minh Nghiêu lại đột ngột đề cập đến điều này với mình, nhưng cậu cũng không bài xích tán gẫu, vì thế rất tự nhiên hỏi: "Cho nên sau đó anh ở lại làm phó giám đốc của Minh Thái?"
"Ðây là chuyện mãi về sau này, lúc đầu chỉ là phụ trách việc trong gia đình mà thôi."
"Anh học thiết kế gì vậy?" Lý Dương Kiêu hỏi.
"Thiết kế nội thất."
"Nghe có vẻ thú vị."
"Ðúng là rất thú vị. Thời điểm cao hứng còn hơn cả xuất tinh."
Bởi vì câu nói này, bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội, Lý Dương Kiêu không biết nên trả lời tiếp như thế nào.
Quá ái muội, cảm giác này giống như huân hương, từ một chút tia lửa lập lòe ra một chút huơng, nhanh chóng truyền đến toàn bộ khoang xe chật chội.
Rượu vang lần này đúng là hơi nhiều rồi, Lý Dương Kiêu lại nghĩ như vậy.
Sau vài giây, Trì Minh Nghiêu tiếp tục: "Nhưng tôi đã không tiếp xúc với thiết kế từ lâu rồi. Ngồi ở vị trí này, thì không thể làm những công việc như thế nữa."
"Thiếu gia à" Lý Dương Kiêu đầu tiên là thở dài, sau đó cười nhạo một tiếng: "Anh đây là đang cùng tôi nói về ước mơ đấy hở?"
"Làm sao? Diễn viên không phải là ước mơ của cậu ư?" Trì Minh Nghiêu nhìn về phía trước.
Lý Dương Kiêu trầm mặc hai giây, sau đó trả lời: "Không phải."
Trì Minh Nghiêu không nói tiếp - kịch bản dự kiến của anh đã bị Lý Dương Kiêu làm gián đoạn.
"Tôi đúng là có một ước mơ", Lý Dương Kiêu ngữ khí nhẹ nhàng, "ðó là làm phó giám đốc của tập đoàn, không lo ăn uống, muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng lại ưu sầu về ước mơ của năm đó chưa thành, tốt quá còn gì. Tiếc rằng giấc mơ này luân hồi nhưng không có duyên với tôi."
Trì Minh Nghiêu lại bị nghẹn phát nữa, nhưng lần này anh không khó chịu, chỉ cười nói: "Lý Dương Kiêu, cậu nghĩ thú vị hơn tôi nhiều rồi."
"Không, không, không" Lý Dương Kiêu nói, dựa đầu vào ghế sau, "tôi chỉ là một dân thường, ngài vẫn là đừng nói với tôi về giấc mơ nữa, buổi tối nghe thấy đến tôi cùng hoảng."
Người lái xe nhanh chóng bắt xe tới, khom lưng cúi người trước Trì Minh Nghiêu, "Trì thiếu, xin lỗi vì đã đến muộn."
Trì Minh Nghiêu rời khỏi ghế lái, mở cửa sau, ngồi xuống bên cạnh Lý Dương Kiêu. Lý Dương Kiêu cảm thấy luồng khí anh mang tới có phần làm cậu không thoái mái, cậu vô thức dịch sang bên cạnh một chút.
Hệ thống sưởi trong xe quá mạnh, một lớp sương mù mỏng nhanh chóng hình thành trên kính. Lý Dương Kiêu vươn tay lau, sau đó dựa vào kính nhìn ra ngoài.
Trì Minh Nghiêu quay đầu lại thì thấy bàn tay của Lý Dương Kiêu đang để trên kính ô tô - ngón tay của cậu rất đẹp, làm anh lại nhớ tới những ngón chân cuộn tròn lúc trước.
— Nếu trong lúc cao trào, những ngón tay này sẽ như thế nào?
Lúc ấy cậu ấy sẽ khóc chứ? Giống như ngày đó lặng lẽ rơi lệ.
Trì Minh Nghiêu cảm thấy chính mình đã uống quá nhiều. Hai ly rượu whisky đối với anh mà nói cũng không tính là nhiều, nhưng anh xác thực đã xuất hiện trạng thái hưng phấn mà chỉ một người say mới có được. (anh say vợ anh rồi chứ gì nữa :>)
Anh cảm thấy mình lại nổi lên phản ứng rồi. Khi say rượu thì du͙ƈ vọиɠ rất khó áp chế xuống. Trì Minh Nghiêu không túng dục nhưng cũng không cấm dục, cho nên anh tính toán đối với phản ứng của chính mình giờ phút này thành thật một chút.
"Tôi hai ngày trước đã gặp một đạo diễn," Trì Minh Nghiêu nói khi xe khởi động, "anh ấy chuẩn bị làm một bộ phim truyền hình, nhưng vai nam thứ vẫn còn trống, mấy ngày nay đang tìm người thử vai."
Trì Minh Nghiêu nói xong câu này thì ngừng lại, anh muốn xem Lý Dương Kiêu sẽ phản ứng như thế nào.
Lý Dương Kiêu thu hồi bàn tay đang để trên cửa kính xe, quay lại nhìn Trì Minh Nghiêu —— Thành thật mà nói, gương mặt anh còn đẹp hơn nhiều so với Từ Diễm, Trần Thụy, thậm chí là hơn cả Tống Sưởng.
Lý Dương Kiêu gần như ngay lập tức hiểu ý của Trì Minh Nghiêu - rõ ràng là Trì Minh Nghiêu muốn ngủ với cậu.
Vốn dĩ có thể chỉ là tình một đêm bình thường mà thôi, nhưng Trì Minh Nghiêu đã đưa ra một điều kiện rất hấp dẫn - đây không chỉ là một tài nguyên phim truyền hình nhỏ, nó còn có nghĩa là anh ấy có thể giúp Lý Dương Kiêu giải quyết uy hiếp bên phía Trần Thụy, sau đó mở ra một cánh cửa đủ lớn để cậu đi qua.
Lại là một giao dịch, Lý Dương Kiêu nghĩ. Haizz, nếu nhân sinh đã là một vở kịch hoang đường, thì cậu cũng không ngại thêm vào một nét bút nữa. Hơn nữa, có thể ngủ cùng một soái ca như Trì Minh Nghiêu, đại khái cũng coi như cuộc đời của Lý Dương Kiêu cậu có được một nét bút rất nồng đậm rực rỡ.
Vì thế, cậu ngả người ra ghế sau, hơi nghiêng đầu về phía Trì Minh Nghiêu, nói: "Cho nên Trì thiếu muốn tôi làm thế nào?"
Sau đó cậu nghe thấy Trì Minh Nghiêu ở bên tai mình, thấp giọng nói: "Cậu không cần làm gì cả, tôi sẽ làm."
Lý Dương Kiêu mỉm cười nói: "Thành giao!" Sau đó cậu đưa tay về phía Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu đưa tay nắm lấy nhưng anh cũng không buông ra ngay, thay vào đó, anh kéo bàn tay cậu qua và hôn nhẹ lên cổ tay, âm thanh môi tiếp xúc với da tràn ngập ám chỉ tìиɦ ɖu͙ƈ.
"Chú Tôn, phía trước tìm một khách sạn rồi dừng đi." Trì Minh Nghiêu nói với vị tài xế ngồi ở ghế lái.