Editor: Cò Lười - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Sáng sớm mùng một tết, đến gần một giờ Chi Chi mới đi ngủ, hôm sau thức dậy đã hơn mười giờ. Theo như thói quen của nhà họ Quan, ngày này sẽ đi chúc tết nhà ông ngoại Kim.
Mới sáng sớm tâm tình của mẹ Quan không đã tốt, đồ đạc mang đến cho nhà ba vợ cứ thêm bớt, vô cùng rối rắm. Đây không phải bởi vì bà quá quan tâm đến ba mình, không muốn lấy cái gì, thái độ vô cùng phức tạp, nhiều thì khó chịu, ít thì lại đau lòng.
Vì sao lại cảm thấy tệ khi tặng nhiều thứ cho ba ruột đây? Ông ngoại Kim là một người trong tám người con.
Ba của mẹ Quan Kim Mỹ Quyên, tên là Kim Viễn Chiêm, gia cảnh không tốt lắm, lúc tuổi còn trẻ phải chịu khổ, sau đó kết hôn với một cô gái ở nông thôn không biết chữ, chính là bà ngoại Kim.
Mặc dù đôi vợ chồng này không phải qua lời mai mối của cha mẹ, nhưng thật sự không phải là một cặp đôi yêu nhau —— cũng không bằng ông nội Quan và bà nội Quan đều là nông dân ở nông thôn, môn đăng hộ đối, bình thường trải qua cả đời —— bà ngoại Kim cần cù giỏi giang, trông nom dọn dẹp nhà cửa ổn thỏa, nhưng dáng vẻ bình thường, cũng là người thô tục, vì mấy đồng tiền có thể nói nhiều lời tục tĩu.
Ông ngoại Kim cảm thấy mất mặt, bà ngoại Kim cảm thấy uất ức, hai người đụngc chạm nhau đã hơn nửa đời người, mỗi ngày đều hành hạ lẫn nhau.
Đến lúc Chi Chi học lớp chín, bà ngoại Kim bệnh nặng qua đời, ông ngoại Kim lại trở về độc thân.
Theo ( dì và mẹ ) nói, mẹ của họ mất rồi, ba không đau lòng chút nào, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Từ đó hai chị em trở nên xa cách, cảm thấy làm ba mình thật lạnh lùng —— cho dù ông ấy không thích, dù gì cũng chăm sóc ông ấy nhiều năm, cứ như vậy thật sự rất vô tình.
Nhưng vấn đề tình cảm của cha mẹ, làm con cái không tiện nhúng tay vào, cũng mắt nhắm mắt mở, mơ hồ cho qua thôi.
Nhưng, chị em hai người cũng xem thường ông ngoại Kim.
Theo như lời của ông, bản thân ông đã bị vậy trong cuộc hôn nhân này mấy chục năm, mỗi ngày đối mặt với người phụ nữ mình không thích cằn nhằn, đây chính là một loại hành hạ tinh thần. Giờ thì tốt rồi, được giải thoát, lập tức trải qua cuộc sống mới, mỗi ngày đi bộ ra ngoài đánh cờ cùng người khác, đi dạo chợ hoa và chim, tập Thái Cực một chút, đây gọi là cuộc sống tươi đẹp.
Không bao lâu sau, ông gặp được mùa xuân thứ hai của mình.
Đẹp nhất là cảnh hoàng hôn đỏ rực, xem ra ông ngoại Kim, có thể trước khi chết tìm tình yêu của đời mình, đúng là tổ tiên phù hộ, cho nên ngay lập tức bắt đầu suy nghĩ tiến hành tái hôn.
Chị em nhà họ Kim sợ ngây người: ba, mẹ bọn con chết chưa được nửa năm, ba muốn tái hôn sao? Có còn tình người không?
Cả hai đứa con gái đều phản đối, ông ngoại Kim bị chọc tức, nghĩ thầm tuổi đã cao, không biết khi nào ợ ra rắm, chẳng lẽ các người còn muốn tôi giống như mấy người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương sao?
Ông nhất định phải kết hôn. Mẹ Quan cùng dì Kim sống chết phản đối, còn kéo theo hai con rể giúp một tay để thuyết phục, hai cha con giằng co khoảng chừng một năm, ai cũng không chịu thua.
Cuối cùng, bạn gái ông ngoại Kim đưa ra đề nghị: lão Kim, chúng ta cũng có con trai con gái, tái hôn khiến bọn nhỏ khó xử, không bằng thôi, dù sao cũng chính là để bầu bạn, không cần tờ giấy chứng nhận không quan trọng.
Vì vậy mới năm ngoái, ông ngoại Kim cùng bạn gái của ông. . . . . . Ở chung.
Người bạn gái này họ Thái, chồng chết sớm, có hai đứa con trai, con lớn nhất làm việc ở bên ngoài, ngày lễ tết mới trở về, con trai nhỏ mở cửa tiệm trong huyện thành, trước đây sống trong nhà con trai nhỏ.
Con trai nhỏ cưới vợ, mẹ chồng nàng dâu khó tránh khỏi có mâu thuẫn, vì vậy sau khi cùng ông ngoại Kim ở cùng một chỗ, trên cơ bản bà sống trong nhà họ Kim——ông ngoại Kim có một căn nhà.
Mẹ Quan loay hoay mãi từ lúc sáng sớm, chính là sợ đi đụng phải bà Thái.
"Mùng một đầu năm, bà nên ở cùng với con trai chứ?" Trên đường, mẹ Quan mẫu hỏi ba Quan như thế, muốn lấy được câu trả lời khẳng định.
Cha Quan gật đầu một cái: "Đúng chứ."
Nhưng sợ nhất chính là nghĩ đến, một đường mẹ Quan nghĩ đến bà Thái, thật bất hạnh ở nhà ông ngoại Kim đụng phải. Bà chỉ đành giả bộ rất tự nhiên gật đầu một cái: "Dì Thái."
"Mỹ Quyên đến rồi." Bà Thái so với bà ngoại Kim, tuyệt đối là một người thời thượng, một mái tóc xoăn già, mặc váy hoa, ở cửa còn xếp giày cao gót, "Cầm nhiều đồ như vậy làm gì, mau vào đi."
Mẹ Quan rất khách khí nói"Đều là các món ăn ở nông thôn" , nhưng Chi Chi cảm thấy trong lòng OS của mẹ cô là: bà đây mang đồ tới là để hiếu kính ba tôi chứ không phải hiếu kính bà, làm ra giọng điệu nữ chủ nhân là có ý gì? Đây là nhà tôi không phải nhà của bà!!
Chi Chi được bổ não, không nhịn được cười.
Bà Thái lại khen cô: "Chi Chi càng ngày càng đẹp."
Mặc dù biết chỉ là lời nói lịch sự, Chi Chi vẫn rất vui, nói: "Bà cũng rất có tinh thần."
Trong mắt bà Thái thoáng qua chút kinh ngạc. Có thể là thời kỳ nổi loạn nhạy cảm của tuổi mới lớn, cũng có thể là bị ảnh hưởng từ mẹ, cho tới bây giờ Chi Chi đối với bà vẫn ôn hoà, hiện tại đột nhiên hiểu chuyện như vậy, xem ra sau khi học trung học đã trưởng thành.
Mà mẹ Quan đối với con gái"Phản bội" rất bất mãn, trợn mắt nhìn cô, cầm đồ lên đi vào phòng bếp, thuận tiện kiểm kiểm tra lại thức ăn của bọn họ.
Thịt xào nấm, trứng hấp, rau xào. Mẹ Quan nhíu mày: "Ba, làm sao ba lại ăn những thứ này, một chút dinh dưỡng cũng không có."
Chi Chi cảm thấy những lời này có thể dịch thành lời trách móc bà Thái: bà chăm sóc ba tôi như thế nào vậy? Sao lại cho ba tôi ăn những thứ này?
Ông ngoại Kim cũng nghe ra được ý của con gái lớn, che chở bạn gái: "Sao vậy, không tốt sao? Bây giờ ba chỉ muốn ăn thanh đạm."
Bà Thái giải thích nói: "Lão Kim bị nhiệt miệng, không nên để ông ấy ăn quá nhiều đồ nóng."
Chi Chi suy nghĩ một chút: "Vậy nên bổ sung Vitamin."
"Con đi lấy táo." Mẹ Quan kiên quyết mạnh mẽ, lập tức đi gọt táo, cắt thành miếng nhỏ đặt ở trong đĩa bưng cho ông ngoại Kim, còn nói ông, "Cơ thể không được khỏe thì nên đi khám bác sĩ."
Ông ngoại Kim chỉ lầm bầm ha ha cho có lệ, chuyển đề tài lên người Chi Chi: "Chi Chi kỳ thi cuối kỳ như thế nào?"
"Tạm được." Mẹ Quan vừa nhắc tới thành tích của con gái, ngay lập tức từ mơ hồ biến thành hài lòng, "Thầy giáo nói tiến bộ được rất nhanh, lớp, trong lớp đứng thứ tám."
Ông ngoại Kim gật đầu một cái: "Rốt cuộc cũng biết cố gắng." Dừng một chút, lại răn dạy cô, "Không được kiêu ngạo, thi , trước mặt còn có mười lăm người so với con thi tốt hơn."
Chi Chi không chút ngạc nhiên trước sự giáo dục đàn áp này, chỉ ầm ừ cho qua.
Ông ngoại Kim rất hài lòng, đi vào phòng ngủ, từ trong tủ đầu giường lấy ra bao tiền lì xì, nhét thêm hai trăm tệ vào, nhẹ nhàng đưa cho cháu gái: "Cầm lấy đi mua chút đồ ăn."
"Cám ơn ông ngoại." Mặt Chi Chi hạnh phúc nhận lấy, phớt lờ ánh mắt của mẹ, bỏ vào trong túi áo khoác mình một cách thỏa đáng.
Sống lại thật tốt, có thể cầm bao tiền lì xì!
Trước cơm trưa, mẹ Quan cùng dì Kim không hẹn mà cùng chuẩn bị rời đi (hai người bọn họ không muốn cùng bà Thái ăn cơm), ông ngoại Kim cũng không giữ lại.
Vừa ra khỏi cửa, Chi Chi liền nghe được mẹ nàng và dì Kim không kịp chờ nói thầm.
Mẹ Quan tức giận bất mãn: "Chị vừa nói ba liền vội vàng bảo vệ người kia, giống như chị sẽ ăn luôn bà ấy vậy."
Trong lòng dì Kim khó chịu: "Ba già thật sự là quá đáng, lúc mẹ còn sống, bình dầu ngã ba cũng không đỡ, giờ thì hay rồi, người phụ nữ kia gọi ba làm việc, đồng ý cũng không cần quá nhanh."
Mẹ Quan xúc động: "Thật không đáng cho mẹ."
Dì Kim trầm mặc một chút, nhẹ nói: "Đúng, không đáng."
Chi Chi yên lặng nghe, nghĩ thầm, loại hôn nhân này, trên thế giới có thể ngoại trừ quan hệ giữa cha mẹ và con cái ở bên ngoài, một vấn đề khác vô cùng khó giải quyết.
Sau khi quá trình đi làm khách chúc tết xong, Chi Chi bắt đầu kế hoạch bổ sung bài tập.
Trước kia cô từng rất thiếu kiên nhẫn khi viết bài tập về nhà cho kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, luôn chép bài của Trang Gia Minh, về sau nghe nói căn bản thầy giáo sẽ không xem, dứt khoát trực tiếp viếtlinh tinh cho xong việc.
Bây giờ bắt đầu lại, tự nhiên mắc cỡ khi làm qua loa, chăm chỉ viết bài tập về nhà một cách nghiêm túc.
Cuối cùng còn lại bốn ngày rảnh rỗi, cùng Trang Gia Minh đi vào thành phố chơi một lần. Nơi đó mới mở một viện bảo tàng, trưng bày các di tích văn hóa gần đó, vé vào cửa rất rẻ, chỉ có năm đồng, rất thích hợp với túi tiền của bọn họ.
Trong viện bảo tàng rất vắng vẻ, không có người nào. Bọn họ chủ yếu xem náo nhiệt, làm tốn mất một giờ rồi rời đi, thời gian còn sớm, Chi Chi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đề nghị nói: "Em đói rồi, đi ăn canh cay thôi."
"Được."
Đường phố đối diện có một quán canh cay, bọn họ đi qua đường, lại gặp Trình Uyển Ý từ cung thiếu niên đối diện đi ra. Cô mặc áo khoác màu nâu nhạt, giày da cừu, trên vai mang hộp đàn, đang kinh ngạc nhìn bọn họ.
"Ôi chao, ôi, ôi, Uyển Uyển." Chi Chi quen thuộc chào hỏi, "Làm sao cậu lại ở chỗ này?"
Trình Uyển Ý vẻ mặt có chút tinh tế: "Mình tới đây để học."
"À —— đúng, bạn học Violin." Chi Chi đối với cô vừa ghen tỵ vừa đồng tình. Ghen tỵ cô có cơ hội nhận được nhiều tài nguyên mà các bạn cùng trng lứa không có, cũng đồng tình cuộc sống của cô bận rộn học tập, không có thời gian chơi đùa.
"Hai người các cậu. . . . . ." Ánh mắt cô dao động, giọng nói ngập ngừng.
Chi Chi nhẹ nhàng nói: "Bọn mình tới xem viện bảo tang một chút, bây giờ chuẩn bị ăn cơm trưa, cậu muốn đi cùng không?"
Trình Uyển Ý cắn môi một cái, cười có chút miễn cưỡng: "Mình đi cùng có thể không thích hợp."
"Có gì không thích hợp?" Chi Chi buồn bực, rất nhanh chợt hiểu, "Ồ ồ ồ, bọn mình chỉ là hẹn nhau cùng đi, không phải hẹn hò."
Trình Uyển Ý kinh ngạc hỏi: "Không phải sao?"
Chi Chi thản nhiên nói: "Bọn mình biết nhau từ nhỏ, theo thói quen chơi đùa cùng nhau."
Thật ra thì, thật ra· Khi còn là thiếu nữ, cô vẫn luôn có bạn bè cùng giới ở trường trung học, nhưng sống lại mười năm trước, tình cảm đã trở nên xa lạ, dứt khoát yên lặng xa cách họ, cho tới bây giờ cô ngoại trừ Trang Gia Minh, một người bạn chơi cùng cũng không có.
"Đúng không Gia Minh?"
Trang Gia Minh gật đầu một cái.
Trình Uyển Ý rõ ràng vui vẻ trở lại, chủ động nói: "Mình muốn đến ở quán trước mặt ‘người Giang Nam ’ ăn cơm, các cậu đi đâu?"
Chi Chi"Ách" một tiếng, nhớ không lầm, quán người Giang Nam trước mặt xem ra trang trí cũng không tệ, quán ăn dán thực đơn giảm giá cũng là đồng? Ăn không nổi ôi chao, ai, ôi!
Cô cười khan một tiếng, chỉ cách đó không xa có một cửa tiệm nhỏ: "Canh cay, cậu ăn không?"
Lần này đến phiên Trình Uyển Ý lúng túng. Cô giáo dục rất nghiêm, ba mẹ từ trước đến giờ không cho phép cô ăn những loại thức ăn không sạch sẽ như vậy, nhất là canh cay, đồ nướng, các quán ăn.
Trang Gia Minh nhìn ra cô lúng túng, giải vây nói: "Buổi chiều không phải cậu còn học sao?"
"Buổi chiều học múa." Trình Uyển Ý nói, "Mình đang học ba lê."
Chi Chi quỳ gối, chủ động hủy bỏ lời mời: "Ăn canh cay có chút chậm, cậu đi trễ không tốt, lần sau đi."
Vậy mà, Trình Uyển Ý suy nghĩ, giống như đã quyết tâm cái gì: "Không có việc gì, còn hơn một tiếng đồng hồ, mình và các cậu đi ăn thôi. Mình chưa từng ăn, ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Chi Chi khoác cánh tay của cô, cười híp mắt nói, "Ta thích ăn cá đậu hũ cùng thịt cua, trứng cút cũng rất con, bữa trưa thịt nướng cùng canh rất tuyệt, cũng đặc biệt ngon. Đúng rồi, nhất định phải có rau dưa, rau sau khi hớp nước no rồi, ăn đặc biệt ngon miệng. . . . . ."
Trình Uyển Ý lắng nghe, đột nhiên cảm thấy đói bụng.