Đầu óc của Nhạc Đào Đào đích thật là một thau bột nhão, nhưng những ký ức mà cô không thể không đối mặt lại càng nhiều hơn, những ký ức về con trai của mình mà cô chẳng thể nhớ ấy.
Con trai khóc ở trước mặt cô, nói với cô rằng cô là mẹ của thằng bé hết lần này tới lần khác. Nhưng cô lại không tin cậu, để mặc cậu bị ức hiếp, bị đuổi đi...
Nhạc Đào Đào thống khổ đến mức không có cách nào thừa nhận, dường như mọi chức năng của cơ thể đều xuất hiện vấn đề khiến cô không ngừng run rẩy. Tử thần số hai bên cạnh đã trực tiếp ra tay, con dao cũ xưa vốn đặt ở đó để cắt máu làm nghi thức cuối cùng cho Chúc Chúc lập tức biến thành bọt biển.
Nhạc Đào Đào hốt hoảng né tránh cái ôm của tử thần số hai, nhưng không bắt được gì cả: “Tại sao anh phải làm như thế?”
Hồ Phú đau lòng ôm lấy cô, lấy tay đè lên trán: “Đừng sợ, đừng sợ nhé, lát nữa sẽ không còn nhớ gì nữa, em vẫn là Đào Đào vui vẻ trước kia.”
Sau khi Nhạc Đào Đào nghe xong, liền nôn ra. Những ngày này, cô cứ như một cái tượng gỗ mặc cho đối phương thao túng.
“Hồ Phú, Thừa Khiếu đâu? Anh đưa Thừa Khiếu đi đâu rồi?”
“Nó không sao cả, nó là con của chúng ta, anh sẽ không để nó xảy ra chuyện.” Tử thần số hai xoa đầu vợ, cuối cùng lại che đi đôi mắt đầy thù hận của cô. Anh ta vừa trìu mến vừa thống khổ nói: “Đào Đào, em đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ khó chịu.”
Nhạc Đào Đào khó khăn muốn thoát khỏi lồng ngực xa lạ này. Cô vẫn luôn cảm thấy người mà mình yêu là một đại anh hùng. Anh chính nghĩa, dũng cảm và ấm áp. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ chẳng sợ gì nữa, cũng dám đối mặt với bất cứ điều gì.
Nhạc Đào Đào khó chịu lại nôn khan lần nữa, dường như muốn nôn cả sinh mệnh của mình ra.
Tử thần số hai đau lòng vì phải nhìn hết tất cả: “Đào Đào, em đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, anh sắp xử lý xong rồi. Chỉ cần cho anh chút thời gian, chúng ta sẽ nhanh chóng khôi phục lại cuộc sống trước đây. Anh cũng sẽ mang Hồ Thừa Khiếu về nữa. Sau này một nhà ba người chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau, không bao giờ chia xa.”
Nhạc Đào Đào nôn khan đến vô cùng chật vật, nước mắt chảy dài: “Hồ Phú, anh chưa từng yêu, chưa từng...”
Tử thần số hai sắp hỏng đến nơi rồi: “Đào Đào, Đào Đào, anh yêu em, anh thật sự yêu em.”
Ánh mắt Nhạc Đào Đào bắt đầu mất tiêu cự: “Hình như em đã yêu một hình ảnh giả dối, người em yêu chính nghĩa và dũng cảm. Ước mơ của em khi còn trẻ, là em sẽ nằm thoi thóp trong ngực anh ấy. Anh ấy sẽ nói xin lỗi em, vì anh ấy phải cứu thế giới nên không thể chăm sóc em.”
“Anh chưa từng yêu em, vì nếu anh yêu em thì sẽ biết hiện tại em thống khổ thế nào, và anh cũng sẽ không làm ra chuyện này. Anh sẽ không bỏ mặc em phải đối mặt với sự cầu xin giúp đỡ của đứa con trai mình hoài thai mười tháng mà không thèm để ý tới. Anh cũng sẽ không để mặc em gánh trên lưng một mạng người. Mọi thứ anh làm đơn giản là vì anh không thể đối mặt với cái chết của em, cho nên anh thà để em thống khổ sống sót đi đối mặt với tất cả. Giữa hai người chúng ta luôn phải có một người gánh thống khổ, anh đã lựa chọn để em phải thống khổ.”
Hồ Phú quỳ rạp xuống bên cạnh cô: “Đào Đào, em không thể nói như vậy được. Em biết rất rõ là anh yêu em hơn tất cả mọi thứ mà, em biết rất rõ cơ mà! Tại sao em lại nói như vậy? Chỉ cần hoàn thành nghi thức này, chỉ cần em quên đi tất cả mọi chuyện ở đây, chúng ta lại có thể bắt đầu cuộc sống mới từ đầu.”“Bắt đầu lại từ đầu là gì? Làm con rối của anh ư?”
Chúc Chúc bên kia đã bối rối lắm rồi. Bé nhìn cha mẹ của anh Thừa Khiếu cãi nhau, hoàn toàn không biết nên làm gì nữa.
Chu Hoa hơi do dự. Anh ta cũng không muốn đối mặt với những chuyện như bây giờ. Lúc từ bỏ trước đây, anh ta đã biết đến lúc đó sẽ không còn ký ức, sẽ không chịu thống khổ. Hiện tại ký ức đã về, anh ta mới hiểu mình không muốn đối mặt với chuyện này đến thế nào.
Anh ta không thể chịu được sự lên án của lương tâm, không cách nào quên được ký ức mà ngày nào con gái nhỏ cũng gọi anh ta là ba ba.
Sau khi vợ anh ta sinh con thì cơ thể không còn tốt nữa, Chúc Chúc gần như chưa từng được bú sữa mẹ, đều là anh ta cứ cách mấy tiếng lại cho bé bú. Lúc đó anh ta không có tiền nên không thể tìm bảo mẫu, chỉ một mình anh ta vừa gánh vai trò của người cha lẫn người mẹ...
Ngày trôi qua đều mệt mỏi đến độ không nhúc nhích được. Mệt mỏi như vậy cũng là nguyên nhân khiến anh ta đưa ra lựa chọn kia.
Nhưng đến bây giờ anh ta mới hiểu được, rốt cuộc mình đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết lên người đứa bé này.
Anh ta chỉ muốn quên đi tất cả, trở lại cuộc sống trước kia.
Tử thần số hai nhanh chóng đánh ngất Nhạc Đào Đào, lại đi tới chỗ Chúc Chúc. Anh ta trực tiếp mở tay Chúc Chúc, đặt lên bản hợp đồng.
Chúc Chúc vẫn đang rất bối rối. Cái đầu nho nhỏ của bé vẫn chưa thể lý giải những quan hệ phức tạp này. Bé nhìn thím mình bên kia, lại thấy hơi sợ tử thần số hai: “Chú ơi... Thím không sao chứ ạ?”
Câu hỏi của Chúc Chúc căn bản không lấy được câu trả lời. Tử thần số hai nghiêm mặt, Chu Hoa ở bên cạnh thì bất an đứng nhìn.
Tay của Chúc Chúc vẫn còn đau, bé suy nghĩ rồi lại mở miệng: “Ấn xong rồi, chú có thể liên lạc để ba cháu tới đón cháu không ạ?”
Tử thần số hai nhìn bản hợp đồng, xác thực đã đóng dấu trên đó, nhưng sao Chúc Chúc vẫn còn đứng ở đây. Tử thần số hai quay đầu nhìn Nhạc Đào Đào bên kia, cô vẫn nằm ngã ra đất vì cơ thể đã dùng hết công năng.
Anh ta thấy khó tin đến mức lại bảo Chu Hoa đè tay Chúc Chúc, ấn xuống.
Lúc Kim Sân tới nơi, vừa hay nhìn thấy cảnh này. Anh nhìn muốn rách cả mí mắt, tất cả mọi thứ xung quanh bị sức mạnh chèn ép, toàn bộ nổ tung.
Sau tiếng động lớn như thế, Chúc Chúc lập tức thấy được ba ba mình, bé liền vui vẻ ra mặt.
Chúc Chúc không kịp chờ đợi đã ló đầu ra, vừa kinh ngạc lại đắc ý, lớn tiếng mách ba ba: “Ba ba, ba ba ơi, hai người này là người xấu đó! Vừa nãy bọn họ đã làm thím tức đến phát khóc luôn! Sau đó thím còn bị xỉu nữa! Xong bọn họ còn muốn đánh con nè! Ba ba đánh bọn họ đi!”
Chúc Chúc đã có chỗ dựa phía sau, lúc mách ba liền tràn đầy sức sống hét thật to. Thật ra chẳng có ai đánh bé, nhưng Chúc Chúc nghĩ rằng, bọn họ đứng gần bé như vậy, còn dữ như thế nữa, chắc chắn là muốn đánh bé rồi, chỉ là chưa kịp mà thôi. Cho dù thế nào cứ mách ba trước cái đã!
Kim Sân gần như lập tức di chuyển đến trước mặt Chúc Chúc, con mắt lập tức đỏ lên. Một tay anh bóp lấy cổ của tử thần số hai, một tay theo bản năng dịu dàng ôm lấy con gái, cuốn vào lồng ngực mình.
Chúc Chúc được ba ba ôm vào ngực, thấy ba ba bóp cổ cái chú kia thì có hơi sửng sốt rồi mới hét lên: “Ba ba, ba ba ơi, đánh nhau không được bóp cổ nha...”
Cô giáo đã nói rồi, đánh nhau không được bóp cổ, không được đánh lên đầu đâu.
Mặt tử thần số hai xám như tro nhìn Kim Sân và Chúc Chúc trước mắt, hợp đồng thì rơi trên đất.
Kim Sân cũng ý thức được vấn đề, con gái hoàn toàn không bị hợp đồng trói buộc, bé còn đầy năng lượng muốn chỉ đạo đánh nhau nữa.
Tâm niệm của Kim Sân vừa động, bản hợp đồng kia đã nhẹ nhàng tới nơi. Kim Sân thấy phía bên trên tên Chu Chúc có hai dấu tay, cũng nhìn thấy người giám hộ là Chu Hoa đã ký tên.
Tử thần số hai chuẩn bị lâu như thế, nên chắc chắn hợp đồng này sẽ không thể có vấn đề. Vậy thì vấn đề duy nhất chỉ có thể là ——
Kim Sân giật mình, nhìn về phía con gái mình: “Cục cưng, con tên là gì?”
Chúc Chúc nghe xong lời này thì lập tức bị dọa sợ, tay nhỏ bưng lấy mặt ba ba, sốt ruột nói: “Ba ba, ba ba ơi, có phải ba bị gì không ạ? Con tên là Kim Chúc Chúc nha, con là con gái cưng của ba đó!”
Bé tên là Kim Chúc Chúc, người giám hộ là Kim Sân.
Trên hợp đồng là Chu Chúc, sao có thể có hiệu lực trên người bé chứ?
Ngay tại lúc Kim Sân đang cảm động, tử thần số hai đột nhiên nổi khùng. Anh ta mở thông đạo không gian, cuốn Nhạc Đào Đào bên cạnh chạy đi.
Kim Sân căn bản không thể tha cho người này, anh ôm con gái rồi đuổi theo.
Rất nhanh Kim Sân đã phát hiện ra tử thần số hai đang ở bên ngoài một trường học. Kim Sân có đề phòng nên cõng con gái trên lưng mình.
Chúc Chúc ngoan ngoãn không nói lời nào, tránh quấy rầy ba ba. Sau đó bọn anh liền thấy tử thần số hai đang dần già đi nằm dưới cây anh đào trước trường, nằm bên cạnh tử thần số hai là Nhạc Đào Đào với sắc mặt hồng nhuận.
Tử thần số hai ngẩng đầu liền thấy ngay Kim Sân, ánh mắt anh ta mang theo khẩn cầu: “Tôi đã không còn thời gian, xin anh hãy giúp tôi xóa ký ức sau này của cô ấy đi, tôi không muốn cô ấy phải chịu thống khổ nữa.”
Tử thần số hai lưu luyến ngắm nhìn vợ mình, anh ta đã từng nghĩ sẽ dùng sinh mệnh vô tận của mình để đổi một đời của cô rồi. Thế nhưng anh ta vẫn không an tâm, cô lương thiện như vậy, đơn thuần như vậy, tùy tùy tiện tiện là có thể lừa được cô ngay. Sao anh ta có thể yên tâm để một mình cô sống trên thế gian này? Anh ta chỉ muốn tự mình bảo vệ cô, bảo vệ cô hết cả đời này.
Tử thần số hai trợn tròn mắt, không chờ được sự đồng ý của Kim Sân, đã đốt hết sinh mệnh của mình trong im lặng.
Cô nói sai rồi, anh ta thật sự yêu cô mà. Từ khi cô chỉ mới mười mấy tuổi cho tới bây giờ, anh ta đều muốn bảo vệ cô.
Kim Sân vẫn đưa tay ra, nhưng cuối cùng lại không xóa ký ức của Nhạc Đào Đào đi.
Nhân loại không hề yếu ớt như tưởng tượng đâu, họ phải tự mình lựa chọn, phải đến gần sự thật, chứ không phải sống một cuộc sống bị điều khiển.
Lúc Kim Sân trở về, Chúc Chúc nhìn thím đã tỉnh lại nhưng cứ khóc mãi không ngừng thì nhỏ giọng hỏi: “Ba ba, ba ba ơi, con không hiểu...” Mọi thứ đã vượt quá năng lực tiếp nhận của một đứa bé.
Kim Sân ôm Chúc Chúc đi về phía trước: “Không sao đâu, thím ấy sẽ khá hơn thôi.”
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Đây chính là sự chuẩn bị từ lâu của tử thần số hai. Mặc dù Kim Sân muốn chỉnh chết anh ta, nhưng đối với thím của Chúc Chúc còn có anh Thừa Khiếu nữa, Kim Sân nể mặt Chúc Chúc cũng sẽ không ra tay. Bất kể nói thế nào, tử thần số hai vẫn thành công.
Chắc hẳn mọi người đã ngửi thấy mùi hoàn ~
Trên thực tế là chưa đâu nha. Phần sau còn có Chúc Chúc trưởng thành, Chúc Chúc yêu sớm không dám nói với ba ba, còn có Chúc Chúc đi làm nữa ~