Cuối cùng, ván này rơi vào tay Đào Du Du, cố gắng xoay chuyển tình thế, một lần đã đánh bại Tiêu Nhã Hinh, cô bé này tức giận đến mức hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Tự rước lấy nhục mà, đây thật là tự rước lấy nhục!
Nhưng ngay lúc cô bé đang suy nghĩ phải tìm lối thoát cho mình, chợt nhìn thấy trên tay trái của Đào Du Du có đeo một chiếc nhẫn, lập tức nói: "Quản gia Đào, cô sắp kết hôn à?"
"Cái........gì? Ở đâu.......Không có......Đừng nói lung tung......" Đào Du Du bị Tiêu Nhã Hinh gọi, sợ tới mức suýt chút đã té từ trên ghế sô pha xuống đất.
"Còn nói không có, cô nói xem đây là cái gì? Nghe nói người đeo nhẫn trên ngón tay giữa chính là sắp kết hôn, cô đừng nghĩ là con không biết nha. Tiểu Bồ Đào, em sắp có cha rồi đó..." Tiểu Nhã Hinh vừa nói, vừa nhảy từ trên ghế sô pha xuống, nắm bàn tay trái của Đào Du Du lên ngắn nhìn chiếc nhẫn kim cương, vừa nghiên cứu vừa nói với Tiểu Bồ Đào.
Tiểu Bồ Đào nằm sắp trên giừờng không hiểu việc gì xảy ra vừa nghe nói đến mình sắp có cha, lập tức vui vẻ hét to: "Mẹ, có thật không? Con muốn gặp cha, con muốn gặp cha.... ...."
"... ...." Đào Du Du nói không nên lời, rút cánh tay bị Tiêu Nhã Hinh nắm lấy, khóe miệng cô giật giật, sau đó đứng lên nói: "Mẹ chợt nhớ đến có chuyện chưa xử lý xong, các con ở trong phòng thật tốt, đừng chạy lung tung ra ngoài, mẹ xong việc sẽ trở lại."
Nói xong, liền chạy ra khỏi phòng.
Tiêu Nhã Hình nhìn bộ dạng chật vật rời đi của Đào Du Du, quay đầu nói với Đào Dục Huyên: "Sao mẹ cậu lại không chịu thừa nhận vậy?"
"Chị là phụ nữ sao?" Đào Dục Huyên khẽ ngẩng đầu, thản nhiên hỏi ngược lại.
"Không, mẹ chị nói chị vẫn còn là con gái." Tiêu Nhã Hinh nghĩ nghĩ đáp.
"Chị làm gì nhiều chuyện thế?" Đào Dục Huyên trợn mắt lên, khinh thường nói.
"Tôi...." Tiêu Nhã Hinh lập tức kinh ngạc, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, không để ý đến cậu bé nữa, chạy đến bên giường nói chuyện với Tiểu Bồ Đào.
... ...... ...... ......
Vũ Văn Vĩ Thần nằm trong phòng bệnh, không bao lâu sau Hồ Ứng đã thu xếp ổn thỏa được Ngãi Cầm Thị, anh ta vào phòng báo tình hình công việc với Vũ Văn Vĩ Thần.
"Giải thích rõ với mẹ tôi rồi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần nằm trên giường bệnh, ánh mắt cũng không nhấc lên.
"Vâng, phu nhân đã biết tất cả mọi chuyện rồi, không tức giận quản gia Đào nữa." Hồ Ứng nhẹ nhàng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm nói.
"Tôi vừa cầu hôn Đào Du Du rồi." Vũ Văn Vĩ Thần chợt thay đổi đề tài.
Hồ Ứng nghe vậy, vẻ mặt sợ hãi, lập tức hỏi: "Thì ra đêm trước ngài chưa đưa nhẫn."
"Nói nhảm, đêm hôm trước cậu không thấy cô ấy say đến quên cả đường về, tôi đưa nhẫn cho cô ấy, sáng sớm tỉnh lại cô ấy không giữ lời hứa thì làm thế nào?" Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần giống như cô vợ nhỏ, oán giận nói.
"Hôm nay thế nào? Quản gia Đào đồng ý rồi sao?" Hồ Ứng nghĩ lại, anh nói cũng có lý, vì vậy tiếp tục hỏi.
"Dù sao tôi cũng đeo nhẫn vào tay cô ấy rồi, nhưng cô ấy không trực tiếp đồng ý, cậu nói xem có phải cô ấy cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, vì vậy ở trong lòng thấy sung sướng, nhưng thấy mình nên rụt rè một chút, vì vậy mới không lập tức đồng ý?" Vũ Văn Vĩ Thần tự cho là đúng khi suy nghĩ về Đào Du Du.
Hồ Ứng nghe xong, đầu đầy vạch đen.
Tổng Thống này không phải tự tin bình thường đầu, cách nghĩ tự kỷ như vậy cũng có thể nghĩ ra được.
"Việc đó........Tôi cảm nhận được.... ....Nhưng có lẽ quản gia Đào đang suy nghĩ.... .....Suy nghĩ làm sao để từ chối ngài...." Tuy rằng lời này nói rất đối với Vũ Văn Vĩ Thần rất đả kích, nhưng làm quân sư bên cạnh anh, hơn nữa còn là người rất có kinh nghiệm về mặt tình cảm, đây là lần đầu tiên anh ta nói những lời thật khó nghe.
"Cái gì? Cô ấy điên rồi sao? Tại sao phải từ chối tôi? Cô ấy có thể lấy được người như tôi, cô ấy nên cảm ơn bản thân mình vì đã tích đức cả đời chứ? Người phụ nữ ngu ngốc.... ..." Câu trả lời của Hồ Ứng làm Vũ Văn Vĩ Thần nằm trên giường rất kích động, anh mở to hai mắt, một bộ dạng không thể tin được.
Hồ Ứng nghe xong, mồ hôi lạnh chảy càng nhiều.
"Tổng Thống, người phụ nữ này.......Có nhiều lúc rất kỳ lạ, ngài đừng kích động, nếu ngài thật sự quyết tâm muốn kết hôn với quản gia Đào, còn phải làm vài việc nữa."
"Người phụ nữ không biết điều, tức chết tôi mà!" Vũ Văn Vĩ Thần tức giận thở hổn hển mắng một tiếng, trầm mặc một lát, anh lại ngẩng đầu nói với Hồ Ứng: "còn phải làm việc gì?"
"Theo sự hiểu biết của tôi đối với quản gia Đào, cô ấy rất hiền lành, trái tim cũng rất yếu đuối, trước tiên chúng ta phải thuyết phục hai đứa con của cô ấy, chờ thuyết phục được bọn trẻ, sau đó mới tấn công qua cô ấy, tôi không tin không trị được cô ấy. Nhưng......" Hồ Ứng nói đến đây, lại ngừng lại.
"Nhưng gì?" Vũ Văn Vĩ Thần không thích anh nói một nửa lại ngừng, vì vậy lập tức hỏi tiếp.
"Nhưng bây giờ phu nhân đang ở đây, ngài nghĩ bà ấy sẽ đồng ý chuyện ngài cưới quản gia Đào sao? Nếu phu nhân không đồng ý, cho dù quản gia Đào muốn gả cho ngày, đến lúc đó sẽ rắc rối, tôi nghĩ quản gia Đào nhất được không chịu nổi khi bị phu nhân gây khó dễ." Hồ Ứng trầm ngâm một lát, cuối cùng nói hết điều anh ta đang lo lắng nhất.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe đến đây, cũng trầm mặc.
Đúng vậy, hiện tại tình huống này, xem như Đào Du Du đã đồng ý lời cầu hôn của anh, nhưng mẹ anh sẽ tán thành cuộc hôn nhân này sao?
Mối quan hệ huyết thống to lớn này đặt trên người bọn họ, tuy hai đứa bé là con ruột của anh, nhưng Ngãi Cầm Thị không biết chuyện này, tất cả mọi người trên thế giới cũng không biết, thử nghĩ xem, làm sao Ngãi Cầm Thị có thể đưa một người phụ nữ có cha mẹ đều mất hết và hai đứa con riêng của cô ta vào gia tộc Vũ Văn được chứ, chỉ cần một điều bà mẹ độc thân thôi cũng đủ để bà ngăn cả bên ngoài Vũ Văn thị rồi.
"Tổng Thống, ngài xem, chúng ta có cần phải nói thân phận thật sự của quản gia Đào cho phu nhân nghe không? Có thể sau khi phu nhiên biết đây là hai đứa cháu của mình, sẽ đồng ý cho ngài và quản gia Đào ở chung." Đây là chiêu cuối cùng Hồ Ứng có thể nghĩ ra, anh ta cho rằng đây cũng là cách tốt nhất, có thể vẹn cả đôi bên.
"Không được." Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần từ chối không chút nghĩ ngợi.