"Đau.... ..." Rốt cuộc Đào Du Du cũng bị cắn cho tỉnh lại, hai mắt hơi mông lung, rất rõ ràng, tuy là người đã tỉnh, nhưng vẫn còn chưa tỉnh rượu.
Cố gắng mở to hai mắt của mình, nhìn trai đẹp trước mắt, dường như không giống với người kia, trai đẹp này nhìn rất quen mắt.
Nhưng mà, mặc kệ nó, Đào Du Du suy nghĩ, ra tay với người quen này.
Vì vậy, ngay lúc Vũ Văn Vĩ Thần còn đang thầm cười trộm vì hành động xấu xa vừa rồi của mình, hai bàn tay nhỏ bé của Đào Du Du đã nhanh chóng vòng ra sau gáy của anh, sau đó dùng lực khẽ bóp, nhanh chóng áp đầu anh vào đầu cô, môi hai người chạm vào nhau thật mạnh.
Đào Du Du chưa từng hôn nhau với người khác, nụ hôn đầu của cô và nụ hôn thứ hai, thứ ba đều bị Vũ Văn Vĩ Thần cướp dưới tình huống không báo trước, cho nên bây giờ, đối mặt với một anh đẹp trai, nhưng cô lại có vẻ như lực bất tòng tâm.
Cái miệng nhỏ nhắn cắn lung tung ngoài miệng Vũ Văn Vĩ Thần, quậy đến trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần sắp phát điên rồi, rốt cuộc ngay lúc cô quậy đến cả buổi mà vẫn không bắt được trọng điểm, cô ảo não lựa chọn buông tha.
Không thể không nói, hôn môi cũng là kỹ thuật sống, sau khi một học sinh là Đào Du Du lựa chọn buông tha, rốt cuộc giáo viên Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu đích thân dạy cô.
Được Vũ Văn Vĩ Thần ôn nhu dẫn dắt, rốt cuộc Đào Du Du không lộn xộn nữa, ngoan ngoan đi theo tiết tấu của anh bắt đầu nụ hôn thật sâu.
Nhẹ nhàng cạy mở hàng răng cô ra. đầu lưỡi tinh xảo của hai người dây dưa cùng một chỗ, tìm kiếm hương vị đặt biệt thuộc về nhau.
Nụ hôn dần dần trở nên sâu hơn, tay của anh cũng chậm rãi di chuyển trên người cô, cuối cùng dừng lại ở nơi sâu nhất giữa hai chân cô.
Lúc này, Đào Du Du cảm thấy trong người mình như bị hàng trăm con kiến cắn, vừa tê vừa dại, không biết nên xủ lý cảm giác này thế nào, cô chỉ có thể dùng sức ôm lấy người Vũ Văn Vĩ Thần, như bắt được một cây cứu mạng.
"Ưm.... ... Khó chịu quá......." Cô cau mày, một tiếng im từ trong miệng bật ra, bàn tay nhỏ bé di chuyển xuống lưng anh, móng tay như muốn bấm vào da thịt anh.
"Lập tức sẽ không khó chịu nữa." Anh nhẹ nhàng dụ hoặc bên tai cô, đôi chân dài chen vào giữa hai chân cô, không tốn chút sức lực nào, nhẹ nhàng tách hai chân cô ra.
Phát hiện vườn hoa của cô đã sớm ướt át một mảnh, biết rõ cô đã đợi lâu rồi, không do dự nữa, anh nhẹ nhàng động thân, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, trong chớp mắt cảm giác thỏa mãn đã lấp đầy đại não hai người, Đào Du Du kinh hô một tiếng, cảm thấy tất cả tế bào bên trong người cô đều được sống lại, máu trong mạch đều chạy qua dây rốn.
"Ưm........Đau quá.... ......." Trừ bỏ đêm kia của năm năm trước, Đào Du Du vẫn chưa từng tiếp xúc thân thể đàn ông rốt cuộc vẫn không chịu nổi trước thế tấn công mạnh mẽ của Vũ Văn Vĩ Thần, cô cau mày bắt đầu kháng cự.
Cảm nhận được cô khó chịu, Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu thả chậm tốc độ của mình, dục tình bị đè nén trong lòng đã lâu chỉ có thể chậm rãi phóng thích.
Nụ hôn trên mặt cô từ từ di chuyển xuống dưới, dừng ở nơi mềm mại trước ngực cô, lúc này Vũ Văn Vũ Thần nhớ tới nhũ danh của cô, mật đào. Không biết có phải thật sự rất ngọt hay không.
Nụ cười xấu xa trên môi anh lan tràn ra, anh há miệng nhẹ nhàng cắn nụ hoa đỏ ửng trước ngực cô, dùng sức mút hút.
"A....." Ngược lại Đào Du Du bị cảm giác kỳ diệu làm cho hoảng sợ hít sâu một hơi, không cẩn thận bật ra âm tham rên nhẹ.
Vũ Văn Vĩ Thần rất hài lòng trước phản ứng của cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn một bên mềm mại còn lại, động tác dưới thân vẫn không ngừng lại, tâm Đào Du Du như bị từng đợt va chạm kia lấp đầy, lúc đầu là không thích từ từ rút ra, một cảm giác khó hiểu lan tràn cả người cô, làm cho thần kinh vốn đang căng thẳng chợt thả lỏng ra.
Theo thời gian trôi qua, động tác của hai người phối hợp ngày càng ăn ý, cuối cùng, sau khi trải qua một khoảng thời gian ngắn, cả hai đã đạt đến đỉnh cao trào, cảm thấy thỏa mãn ôm nhau cùng một chỗ, ngủ thật say.... .........
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh chiếu xuống mặt đất, rơi trên gương mặt điềm tỉnh ngủ say của Đào Du Du.
Ánh sáng chiếu xuống làm co Đào Du Du bất giác nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, lúc này trong đầu cô là một mảnh hỗn độn.
"Đây........Đây là đâu?" Nhìn trần nhà hoa hoa lệ lệ, cô nhớ rõ phòng mình không được trang trí như vậy.
The tầm mắt từ từ dời xuống, rốt cuộc cô cũng cảm giác được, căn phòng này thật quen.
Mà khi cô quay đầu chuẩn bị trở mình, người ngủ bên cạnh cô càng quen thuộc hơn.
"Tổng........Tổng.......Tổng Thống....." Đào Du Du hoảng sợ suýt chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Nhưng, làm cho cô sợ hãi là chuyện còn ở phía sau.
Đúng vậy, lúc tầm mắt cô rơi trước ngực mình thì phát hiện trước ngực trốn trơn, thay vào đó là một bàn tay to lớn vững vàng áp lên đó.... ...
Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc đêm qua xảy ra chuyện gì?
Đào Du Du sợ hãi suýt chút nữa đã kêu ra tiếng, nhưng cô nhịn được, bởi vì cô nhớ mang máng, đêm qua, dường như cô uống say, sau đó như nằm mơ, tiếp theo cô giống như mơ thấy.... ....Sau đó.... .....Cô.... .........
Cuối cùng, cô đưa ra kết luận, chính mình say rượu mất lý trí rồi.
Sau khi đưa ra kết luận này,cô lập tức có cảm giác tai vạ sắp xảy ra.
Cường X Tổng Thống đại nhân là tội gì? Không nói giết chín đời, cái đầu của cô nhất định là không giữ được.
Vốn đầu của cô là được Vũ Văn Vĩ Thần gửi tạm trên cổ cô, như thế rất tốt, bỗng chốc chọc phải tổ ong vò vẽ.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ?
Cô có thể già vở xem như đêm qua chưa có chuyện gì xảy ra rồi lén lút chạy trốn không?
Nhìn Vũ Văn Vĩ Thần như không có dấu hiệu tỉnh lại, vì vậy cô quyết định chuyển suy nghĩ của mình thành hành động.
Nhẹ nhàng lấy cánh tay của anh trước ngực cô ra, sau có cẩn thận đặt lên giường, nhặt lễ phục của cô bị ném dưới đất lên, mặc lung tung vào người, che giấu chỗ quan trọng làm được.
Vén chăn lên bước xuống giường, cô đi chân không, nhón chân lên chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng cô vừa đi đến cửa, chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói mệt mỏi!