"Anh ta nói là không quen người này, không biết rõ mặt người đó, người đó giao cho anh ta một số tiền trước, nói cho anh ta biết sau khi xong việc người đó sẽ đưa phần còn lại cho anh ta." Hồ Ứng nghiêm túc trả lời.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy thì trầm ngâm một lát, lập tức ngẩng đầu lên phân phó: "Chuyện quan trọng như vậy, người kia nhất định sẽ không giao gói hàng cho anh ta rồi sau đó bỏ mặc, không phải chuyên gia gỡ bom đã nói đây là loại bom điều khiển hẹn giờ rồi sao? Như vậy nói cách khúc, lúc bom nổ, tên tội phạm tình nghi đang ở gần đó, tên đó phát hiện chúng ta nghi ngờ gói hàng, chuẩn bị kiểm tra, có lẽ là sợ chúng ta điều tra nguồn gốc của quả bom, vì vậy làm cho bom nổ. Cậu nhanh chóng đem khoảng thời gian đó vào trong bộ Giao Thông Vận Tải, thông qua màn hình giám sát xem có người nào hoặc chiếc xe nào xuất hiện gần Phủ Tổng Thống rồi tiến hành điều tra ra."
"Vâng, cảnh trưởng Trường bắt tay vào điều tra từ màn hình giám sát ở đây." Hồ Ứng nói xong, sau đó nghĩ nghĩ, lại nói: "Như vậy, kế hoạch ngày mai đi Châu Âu vẫn như cũ hay hoãn lại?"
"An bài Ngoại Trưởng đi nước ngoài." Vũ Văn Vĩ Thần suy nghĩ giây lát rồi nói.
"Nhưng mà Tổng Thống, hiện tại vào lúc này, nếu ngài đi nước ngoài sẽ tốt hơn?" Hồ Ứng hơi khó hiểu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, cậu ta không hiểu vì sao sau khi xảy ra vụ khủng bố mà ngài ấy vẫn còn muốn ở lại đây.
"Cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, cậu để cho tôi ra nước ngoài tránh nạn sao?" Cười lạnh một tiếng, Vũ Văn Vĩ Thần quay đầu nhìn về phía Đào Dục Huyên đứng bên cạnh rồi hỏi: "Con cảm thấy thế nào?"
Có lẽ Đào Dục Huyên không ngờ rằng Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên hỏi mình chuyện này, cậu hơi sững sờ, sau đó hồi phục tinh thần, cậu chỉ làm vẻ mặt mờ mịt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.
"Đã quyết định như vậy rồi, thông báo cho Nội Các, hai ngày này công việc hằng ngày giao cho bọn họ xử lý, trừ những báo cáo quan trọng, lập tức báo cáo với tôi, còn những chuyện thường thì bọn họ tự xử lý là được." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, phất phất tay ý bảo anh ta có thể ra ngoài.
Hồ Ứng gật đầu, sau đó xoay người đi ra cửa.
"Cha, gần đến ngày sinh nhật của mẹ rồi, bà dì nói muốn tổ chức cho mẹ một bữa tiệc sinh nhật, người tham gia không?" Sau khi văn phòng chỉ còn lại hai người, Đào Dục Huyên mở miệng lần nữa giọng nói non nớt vang lên.
"Sinh nhật?"
"Dạ, nghe nói còn muốn tổ chức linh đình, cha người sẽ tham gia đúng không?" Nghiêm túc gật đầu, Đào Dục Huyên vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
"Đi, tất nhiên là đi." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Dục Huyên muốn anh gật đầu đồng ý, vì vậy anh cũng rất sảng khoái đồng ý.
"Con đói bụng rồi." Đào Dục Huyên thấy lời mời của mình đã được Vũ Văn Vĩ Thần đồng ý, cảm thấy hài lòng nở nụ cười, sau đó xoay người đi ra cửa.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bóng lưng của cậu, khóe miệng bất giác nở nụ cười sau đó cũng đứng lên ra, khỏi phòng làm việc đi xuống lầu.
Hai người đi xuống nhà ăn dưới lầu, Đào Du Du đã chuẩn bị bữa tối xong từ sớm, bởi vì Tiêu Nhã Hinh và Tiểu Nho còn đang ngủ, nên cô không cho người gọi bọn họ.
Tuy rằng ngoài miệng Đào Dục Huyên nói nói bụng, nhưng trên thực tế lại không muốn ăn cái gì, cậu ngồi trên bàn cơm, uống chút nước trái cây tượng trưng, sau đó quay đầu nhìn về phía Đào Du Du nói: "Mẹ, bà dì nói muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho mẹ, chú Tổng Thống nói muốn tham gia tiệc sinh nhật của mẹ đó."
"Cái gì? Tiệc sinh nhật?" Đào Du Du cũng không biết tin này, cô hơi ngẩn ra nhiền về phía Vũ Văn Vĩ Thần.
"Tôi chỉ nói nếu có thời gian, chứ không nói nhất định phải đi." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đào Du Du, cố ý không nhìn cô, giả vờ nói.
"Lúc đầu chú không nói như vậy, rõ ràng chú nói là tất nhiên phải đi." Đào Dục Huyên thấy Vũ Văn Vĩ Thần nói dối, lập tức không chút do dự vạch trần anh.
"Tiểu thử thúi, câm miệng." Vũ Văn Vĩ Thần thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, lập tức nhỏ giọng mắng cậu bé.
Nhưng mà, ai ngờ Đào Dục Huyên cũng không sợ anh, chu cái miệng nhỏ nhắn lên: "Nói dối không phải là đứa bé ngoan......."
Vũ Văn Vĩ Thần đầu đầy vạch đen.
Đào Du Du rất khách sáo nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, nói: "Con ngoan, ngài Tổng Thống một ngày kiếm bạc tỷ, làm sao có thể có thời gian đi tham dự tiệc sinh nhật của mẹ chứ, chúng ta không thể ép buộc người khác, biết không?"
"Dạ, con biết rồi, dù sao chú Thác Ngọc cũng sẽ đi, không có vấn đề gì, thiếu chú Tổng Thống cũng không quan trọng." Đào Dục Huyên gật đầu, vẻ mặt ngây thơ nói.
"Con nói cái gì? Thác Ngọc Mộ Dã cũng được mời sao?" Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe đến Thác Ngọc Mộ Dã, lập tức cảnh giác.
"Đúng vậy, trước kia chú Thác Ngọc còn là bạn học của mẹ nữa đó, bà dì nói, tất nhiên phải mời chú ấy." Đào Dục Huyên cố ý đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "bạn học", dường như muốn ám chỉ cái gì.
Vũ Văn Vĩ Thần hiển nhiên hiểu được ý của cậu bé, ngẩng đầu nhìn về phía Đào Du Du, lại nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, anh lạnh giọng nhìn Đào Du Du hỏi: "Sinh nhật của cô là lúc nào?"
"A, chính là ngày mai." Đào Du Du nói xong, muốn nhân cơ hội xin nghỉ.
"Ngày mai? Buổi tối ngày mai Phủ Tổng Thống có chuyện rất quan trọng, làm sao cô có thể ra ngoài?"
"Chuyện quan trọng gì? Anh chưa nói." Đào Du Du vừa nghe tiệc sinh nhật của cô có thể bị nhỡ, cảm thấy tâm tình hơi mất mác.
"Không phải tôi đã thông báo với cô rồi sao? Vì vậy, cô nói với cô của cô hủy bỏ tiệc sinh nhật kia, nói cô phải làm việc, không có thời gian.' Vũ Văn Vĩ Thần phản đối liếc nhìn Đào Du Du, nhìn thấy vẻ mặt cô buồn bã, trong lòng anh thầm đắc ý.
"Làm sao có thể như vậy? Rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì cần phải chuẩn bị trong đêm sinh nhật của tôi chứ?" Đào Du Du rất tức giận nói.
"Đào Du Du, rốt cuộc bây giờ ngươi có làm cho rõ thân phận của mình hay không? Cô chính là quản gia trong Phủ Tổng Thống của tôi, chờ lệnh tiếng đồng hồ, không phải chỉ là một sinh nhật thôi sao? Mỗi năm đều trải qua, có gì quan trọng hơn?" Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần tiếp tục phản đối, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Cùng đấu với anh ta, hiển nhiên Đào Du Du còn quá non nớt.... ........