Lâm Dật nhìn tất cả mọi người đều đi sân nhảy khiêu vũ, hoảng hốt phát hiện không thấy Điền Kỳ Kỳ, đang muốn tìm bóng dáng cô, lại cảm nhận được di động trong túi chấn động.
Nhìn nhìn biểu hiện cuộc gọi, tìm một nơi an tĩnh, ấn xuống phím nghe máy, “Bảo Bảo, con còn chưa đi học sao?” Tính nhẩm một chút, hiện tại trong nước hẳn là thời gian sáng sớm.
“Con sợ mami con ngủ, cho nên gọi điện thoại cho chú Lâm.” Điền Bảo Bảo vẫn là thực săn sóc Điền Kỳ Kỳ.
“Có vấn đề gì sao?” Tư duy của tiểu quỷ này không phải người thường, nó hẳn không phải thuần túy vì nhớ Điền Kỳ Kỳ hoặc là chính mình mới gọi điện quốc tế đường dài lại đây.
“Con nhìn thấy tin tức có liên hệ với mami con. Chú Lâm, sao chú không có nói với con muốn cho mami con nhất cử thành danh?” Điền Bảo Bảo vì chuyện này đã buồn rầu một buổi tối. Bé lại không muốn cuộc sống bọn họ hấp thụ ánh sáng ở dưới đông đảo màn ảnh.
“Như vậy không tốt sao?” Lâm Dật ngược lại không nghĩ tới Điền Bảo Bảo là bởi vì chuyện này.
“Đương nhiên không được rồi. Con và mami chỉ muốn trôi qua cuộc sống bình đạm mà bình thường. Nếu vì nổi danh, bằng chỉ số thông minh thiên tài của con, con đã sớm có thể trở thành con cưng của truyền thông, con chỉ là không muốn lấy lòng mọi người thôi.” Điền Bảo Bảo một bộ dáng nhìn thấu hậu thế, hiểu rõ tâm tư. Nếu không phải trong giọng nói còn kèm theo một phần non nớt, thì lời nói ý vị thâm trường như vậy tuyệt đối làm người khó có thể tưởng tượng là xuất phát từ miệng của một đứa nhỏ bảy tuổi.
Lâm Dật kinh ngạc với loại giác ngộ này của Điền Bảo Bảo, không nghĩ tới bé còn nhỏ tuổi, lại có thể nhìn hết thảy đến thấu triệt như vậy. Rất nhiều người chấp mê bất ngộ, một hai phải xâm nhập vòng luẩn quẩn hỗn tạp không chịu nổi này, nhưng cuối cùng đều tầm thường vô vi, lang phí thanh xuân. Mà đứa nhỏ này, chỉ dùng tâm trí tuổi của bé, liền thấm nhuần chân lý sinh tồn ở vòng luẩn quẩn này, quả thật là “Học vấn hoàn toàn hiểu rõ thế sự”.