Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ Rơi

chương 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phía bên này, Điền Kỳ Kỳ đang không biết làm thế nào để thoát khỏi vị khách không mời mà đến này.

“Tôi nói lại lần nữa, tôi không muốn đi. Anh giúp tôi chuyển lời đến ông ta, nói ông ta hãy từ bỏ ý định đó đi.” Sắc mặt Điền Kỳ Kỳ cực kỳ khó coi, cô không muốn ở trước cửa công ty mà rước lấy sự chú ý của mọi người.

“Cô Điền, nếu cô không đi thì tôi không có cách nào trở về báo cáo với chủ tịch.” Người đàn ông tỏ vẻ mặt khó xử. Vốn dĩ anh ta cho rằng làm chuyện này sẽ rất dễ dàng. Tự nhiên mà có một người cha gia tài bạc triệu xuất hiện, người bình thường sẽ sung sướng đến nỗi quên hết tất cả. Nhưng mà bây giờ mới phát hiện ra suy nghĩ của anh chẳng đúng tý nào. Vi diệu quá!! Trên đời này vẫn còn có người không bị đồng tiền làm cho mờ mắt.

“Tôi không cần biết, đó là việc của anh. Ông ta có đầy đủ con trai lẫn gái rồi. Tôi chẳng qua chỉ là đứa con do không cẩn thận mà sinh ra thôi. Ông ta có tư cách gì mà bắt tôi phải hiếu thảo với người cha đã bỏ mặc mình mấy chục năm trời? Anh về nói với ông ấy, tôi không có người ba như ông ta và ông ta cũng không có đứa con gái là tôi.” Điền Kỳ Kỳ tức giận nói. Cô tưởng Kim Mậu Sâm lâu rồi không tới tìm cô là do ông ta buông tha cô rồi. Không ngờ hôm nay lại cho người đến. Thiệt là phiền hết sức.

“Cô Điền, chủ tịch đã ra lệnh, nếu cô chưa đồng ý đi, tôi vẫn phải ở chỗ này chờ. Chắc cô không muốn mỗi ngày tôi đều đến làm phiền cô đâu nhỉ?”

Người đàn ông vô cùng mệt óc đối với sự cứng đầu của Điền Kỳ Kỳ nên chỉ có thể dùng chiêu này. Thôi kệ liều đại đi, dù sao chủ tịch cũng đã nói, nếu không mời được cô ấy thì bát cơm của anh ta cũng không giữ được.

“Anh….. Cho là anh lợi hại!” Điền Kỳ Kỳ tức giận trừng đôi mắt. Tròng mắt trong trẻo như lưu ly, đôi môi cô vì tức giận mà hơi trăng trắng.

“Đi nhanh về nhanh!” Điền Kỳ Kỳ mở cửa, bước vào xe. Nếu ông già ấy muốn gặp mặt cô như vậy, thì cô sẽ chiều. Chỉ gặp lần này rồi chấm dứt mọi chuyện luôn.

Cô gọi điện cho Điền Bảo Bảo và Lôi Vũ, nói mình sẽ về muộn một chút, nhờ Lôi Vũ chăm sóc Điền Bảo Bảo. Điền Bảo Bảo tò mò đang định hỏi Điền Kỳ Kỳ về trễ có phải là vì hẹn với trai hay không, nhưng mà chưa kịp hỏi thì Điền Kỳ Kỳ đã ngắt điện thoại.

Một giờ sau, xe chậm rãi dừng trước cổng một biệt thự tráng lệ. Điền Kỳ Kỳ cười trào phúng. Hóa ra đây là nhà của ba cô, là nơi mà mẹ cô cả đời đều muốn bước chân vào nhưng đến chết vẫn không thể thực hiện được.

“Chắc đây là cô Điền. Tôi là quản gia, chủ tịch chờ cô rất lâu rồi. Cô mau vào đi.” Điền Kỳ Kỳ mới bước xuống xe đã nhận được một sự tiếp đón nồng nhiệt.

Điền Kỳ Kỳ đưa mắt đánh giá nơi này. Trong lòng cô nghĩ, mẹ mình hi sinh cả đời mà chẳng được ở nơi này, cũng không có được trái tim của người đàn ông kia. Thế thì sự hi sinh đó đáng giá sao?

Biệt thự này đúng thật là xa hoa. Nếu không phải trước đây cô đã nhìn thấy biệt thự của ông Lâm rồi, chứ nếu không chắc bây giờ đang khiếp đảm mất. Tuỳ ý đưa mắt nhìn xung quanh, trên mặt đất trải thảm nhập khẩu từ Australia, dẫm lên tựa như đi trên bông thượng hạng, cũng có thể nói là giống như đi trên mây. Có thể thấy được đâu đâu cũng toàn là đồ quý báu, nhìn cả ngôi nhà hệt như là bảo tàng trưng bày đồ quý hiếm. Bộ sô pha nhập khẩu từ Italy, đến cả từng cái ly, cái tách hay cái tủ cũng đều mang phong cách châu Âu. Còn có bức màn cửa màu sắc hài hoà, càng nhìn càng thấy đẹp. Nhìn thôi cũng có thể hiểu được chủ nhân của nơi này nhất định là một người cực phẩm. Chắc đây là lý do mà ông ta không muốn ly hôn với người vợ kia.

“Mọi người đang chờ cô ở phòng khách.” Quản gia có vẻ rất hiếu khách, đi trước dẫn đường cho Điền Kỳ Kỳ.

Cái gì mà “mọi người”? Chẳng lẽ hôm nay cô không chỉ gặp một mình Kim Mậu Sâm sao?

“Cô Điền, đây là bà chủ, đây là cậu cả, đây là cô hai.”

Điền Kỳ Kỳ nhìn một nhà bốn người ngồi phía trước. Bọn họ đều là những người có bề ngoài xuất sắc, khí chất hơn người. Cô tự nhiên cảm thấy mình chẳng phù hợp ở đây. Điền Kỳ Kỳ đứng ngây ra đó, không biết nói gì, cũng không biết làm gì.

Cô thắc mắc tại sao bọn họ lại gọi mình đến đây. Tự nhiên bốn cặp mắt trưng trưng nhìn cô như thế, Điền Kỳ Kỳ thấy hơi bối rối.

“Cô là Kỳ Kỳ à? Mời ngồi.” Người vừa mở miệng nhìn qua rất ung dung. Khó trách ông già kia có chết cũng không chịu ly hôn. Đối mặt với ánh mắt của người phụ nữ này, Điền Kỳ Kỳ tự nhiên mơ hồ cảm thấy, sự xuất hiện của cô đã làm cho một gia đình hạnh phúc tan vỡ.

“Chị Kỳ Kỳ! Sau này chúng ta sẽ là người một nhà. Đây là nhà của chị, chị đừng có khách sáo. Nghe nói chị có một thằng nhóc bảy tuổi nữa, lần sau nhất định phải đem nó đến cho em xem nha. Thằng nhóc chắc là đáng yêu lắm nhỉ?” Một cô gái xinh đẹp, trẻ trung nói tới tấp.

“Nếu Lâm, con nói nhiều quá.” Bà Kim đưa ánh nhìn trách móc về phía cô gái kia. Cô gái thè lưỡi với mẹ, rồi nói tiếp “Em là Kim Nếu Lâm, chị có thể gọi em là Nếu Lâm. Còn người đàn ông nhìn có chút lạnh lùng này là anh trai của em..”

“Xin chào Kỳ Kỳ, tôi là Kim Diệp Lâm.” Giọng nói ôn nhu cắt ngang lời giới thiệu của Kim Nếu Lâm. Anh ta nhìn cô cười ôn hòa. Nụ cười ấy khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy rất yên lòng. Người này, chính là anh trai cùng cha khác mẹ của cô sao? Còn cô gái xinh đẹp kia, là em gái của cô sao?

“Khụ khụ…… Kỳ Kỳ, hai mươi năm qua ba thật sự rất có lỗi mẹ con con. Nhưng mà từ hôm nay trở đi, ba sẽ đền bù cho con. Chúng ta đều là người

nhà của con, con có thể mang con trai về đây được không? Đây là cách duy nhất mà ba có thể bù đắp cho con.” Kim Mậu Sâm thành khẩn mà nói.

Điền Kỳ Kỳ suýt chút nữa quên mất người ngồi trước mặt mình và người đàn ông vô tình lúc xưa là một.

“Chị Kỳ Kỳ, hoan nghênh chị về nhà. Để em đưa chị đi xem phòng của chị nha.” Kim Nếu Lâm lôi kéo cô đi lên lầu.

“Tôi……” Điền Kỳ Kỳ chưa kịp thích ứng với mọi thứ xung quanh. Trước khi đến đây, Điền Kỳ Kỳ chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ lọt vào tình thế này.

Cô thấy mình giống như mình là đứa con ruột bị thất lạc nhiều năm chứ chẳng phải là đứa con riêng nữa rồi.

“Mẹ em biết rõ mẹ chị là tình nhân của ba mà không tức giận, thế mà lại còn đồng ý cho chị ở đây nữa. Chị không thắc mắc gì à?” Kim Nếu Lâm đoán trúng tâm tư của cô.

Truyện Chữ Hay