"Chán quá ... lại gặp lại cô kìa"Amaya với dáng ngồi vô cùng thổ thiển, tay chống cằm nhìn cô gái có vẻ mặt hiền từ trước mặt mình
"Này... cậu tưởng tôi muốn chắc... nếu không phải chuyện quan trọng cho vàng tôi cũng không gặp nhé" Nanami bực bội... chống nạnh hậm hực với Amaya
"Chuyện gì ?" Amaya cũng bực bội không kém co được không, thời gian trong mơ nó khác hoàn toàn với bên ngoài đó
"Ác linh đang ngày càng mạnh lên... cậu tự cảm nhận được mà phải không ?" Nanami nói, tảy chỉ về một hướng, nhanh chóng khung cảnh mà Nanami muốn cho cô thấy xuất hiện
Nó đã hoàn thành hình người rồi... chỉ cần thêm một mồi lửa... nó sẽ thức tỉnh
"Nghe đây... cô phải chuẩn bị trước, ngay khi nó vừa tập hợp đủ linh lực và thức tỉnh, tôi và mấy tên kia sẽ hành động ngay lập tức "
Nếu không phải lo ngại linh lực của nó phân tán trong nhân gian thì họ đã diệt trừ khi nó chưa tỉnh rồi... không cần phải kéo dài thời gian thế này đâu
"Nên... thời gian sẽ không báo trước... có thể sớm hơn dự định mà tôi báo với cậu"
Tít...Tít...
Tiếng chuông báo thức vang lên làm Amaya giật mình tỉnh giấc, ôm đầu nặng nề ngồi dậy...
Ngó cái chân bị thương của mình, cô lại lười đi học rồi... nghỉ tạm hôm nay vậy
Định sẽ ngủ nướng nhưng nhắm mắt không được đành phải qua nhà bác tiến sĩ ăn trực vậy
Vừa bấm chuông đã có người mở cửa, cô cũng không ngờ là tiến sĩ lại thực sớm như vậy
"Chào buổi sáng, Bác Agasa" Amaya mỉm cười " Cháu hôm nay đến ăn ké ạ" Không quên đem nguyên liệu chuẩn bị bữa sáng...
"Cháu vào đi... hôm nay không định đi học sao ?" Ông nói xong mới thấy cái chân bị dán cao, hóa ra là bong gân nên trốn học đây mà
"Không ạ... cháu có xin chủ nhiệm hôm nay nghỉ rồi" Amaya đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cũng với tiến sĩ Agasa, hai ông cháu vừa làm bữa sáng vừa tám chuyện
"Bé Ai chưa dậy hả bác"
"Dậy rồi nhưng đang ở dưới tầng hầm" con bé thức rất sớm, thường sẽ xuống dưới hầm làm gì đó sau đó mới đi học
Còn nhiều thời gian, Amaya sẵn tay là cookie cho Haibara đem vào lớp học, dù gì bọn trẻ khá thích món này, coi như cảm ơn đám nhóc đã ở cạnh Conan trong thời gian qua đi
"Bác có nghe con đang quen bạn trai... chừng nào mới cho bác xem hình đây" Ông trêu chọc, Conan biết được tin Amaya có bạn trai cũng sốc lắm, còn đang định đi tìm hiểu xem người đó là như thế nào đấy
"Chia tay rồi ạ" Amaya canh bánh xem đã vàng chưa, rất thoải mái nói chuyện không vui này cho tiến sĩ nghe, dù gì chia tay trong hòa bình... có phải là hiểu lầm xích mích gì đâu nên khi kể ra... giọng cô cũng rất bình thường
Khi xưa đọc truyện Conan cô rất thích nhân vật Akai, đáng tiếc chỉ đọc được chương đã xuyên qua, đau hơn là cô chính là dân xuyên sách chính thống ấy vậy là bàn tay vàng bị chính mình lãng quên... nếu không phải do mê trai chắc trừ nhân vật nam nữ chính, coi chừng cô quên luôn tên anh rồi
Mà thôi đi, làm gì có ai may mắn bằng cô, các fan nữ có mơ còn chưa chắc được hẹn hò với Akai, còn cô đây còn được ôm hôn rồi đấy, còn gì thỏa mãn hơn đây, chỉ tiếc nuối là anh ấy chỉ xem cô là nhân chứng cần bảo vệ, chứ chưa hề nhìn nhận đối tượng hẹn hò
Vì trong lòng anh còn bóng hình chị gái Haibara...
Amaya... Amaya...
Tiếng gọi của Bác Agasa lôi tâm trí của cô trở lại, gương mặt có chút ướt, cô lén lau đi giọt nước lăn trên má, hít sâu một hơi mới quay sang bác Agasa
"Chuyện gì thế ạ" Cảm xúc cô biến chuyển quá nhanh, tiến sĩ không kịp nhìn thấy đôi mắt cô hơi hoe đỏ thì cô đã kịp chuyển chủ đề rồi
"Không có gì... bác chỉ thấy cháu im lặng quá nên mới gọi thôi" Hình như ông thấy con bé khóc thì phải
Bánh đã chính, Amaya cẩn thận mang bánh ra ngoài và bỏ vào hộp, cô làm hơi nhiều nên một phần để ở nhà, một phần để ở nhà để bác tiến sĩ có buồn miệng thì có mà ăn
"Chị cậu tốt bụng thật đó... làm bánh cho chúng ta ăn này" Haibara đem hộp bánh được sắp xếp vô cùng đẹp mắt đưa cho Conan, còn không tiếc lời khen tặng Amaya
Trước khi rời khỏi nhà, Amaya gọi Haibara lại để đưa hộp bánh, không quên dặn chia cho bọn nhóc ăn với, khoảnh khắc đó bỗng dưng cô lại có hơi ghen tỵ với Conan, cậu có gia đình, có người thân còn có... chị gái quan tâm
Nụ cười của Amaya làm Haibara nhớ đến chị của mình, nên đôi khi cô ở nhà tiến sĩ nấu ăn... trong lòng Haibara có gì đó ấm áp, cảm giác như một gia đình vậy
"Ồ tớ có nghe chị tớ nấu ăn ngon lắm, lần đầu tiên được thử đấy" Conan nhận hộp bánh, có mấy lần gặp chị ấy ở nhà tiến sĩ, có điều là đến ăn ké chứ chưa thấy Amaya vào bếp, có cũng là lần Haibara bệnh lần trước mà thôi
"Tội thế... tớ lại được ăn hằng ngày đấy..." Haibara trêu chọc, cứ cách hai ngày là Amaya qua bên nhà ăn cùng Haibara và bác tiến sĩ, mấy ngày còn lại là ăn một mình hoặc quay trở về nhà cũ ăn tối
"Hờ... vẻ mặt huênh hoang của cậu rất đáng ghét đấy Haibara" Conan trao cho bạn cùng lớp của mình đôi mắt hình viên đạn, chị gái của mình mà mình chưa được hưởng bữa nào, vậy mà người ngoài ai cũng đã được ăn các món ăn của bà chị mình nấu, ghét thật
Trong lúc đám nhóc tranh luận qua lại trên đường tới trường, Amaya vùi đầu trong thư phòng tìm kiếm tài liệu để viết tiểu thuyết, cô phải cố gắng hoàn thành tác phẩm này sớm nhất, hiện tại không còn nhiều thời gian nữa rồi tranh thủ mình nghỉ ở nhà phải viết cho xong
Phải công nhận, mỗi lần đi đến phòng sách của lâu đài, cô muốn choáng ngợp với độ hành tráng của nó, độ rộng của nó cứ như cái nhà sách lớn trong thành phố vậy, nghĩ đến mỗi tháng Ran đến đây giúp dọn dẹp tự nhiên cô thấy khâm phục Ran thật
Mà tên nhóc cũng kỳ... ai lại để bạn gái mình cực khổ dọn dẹp cả lâu đài vầy chứ
"Alo...Ran gọi tớ có gì không ?" Amaya đang viết văn bản, tiếng chuông điện thoại vang lên cô liền bắt máy
"Ngày / cậu có rảnh không... khoảng h á" Ran nói
"Ừm tớ hôm đó có tham gia bữa tiệc ở khách sạn khu đô thị Haido... sao thế" Amaya nhớ lại lịch trình, vì là tiểu thuyết gia mới nổi, nên mấy buổi tiệc đôi khi cô sẽ được mời tới
"Có phải là bữa tiệc mừng ngày socola trắng đúng không ?" Ran vui vẻ hỏi
"Đúng rồi..." Cô mở lại thư mời, đúng là mời tiệc mừng lễ Socola trắng đồng thời là ngày kỷ niệm thành lập công ty bánh kẹo Urai
"Hay quá... hôm đó gia đình tớ có đi, cậu đi chung với bọn tớ nha" Ran đề nghị, buổi tiệc đó nghe nói trưng bày nhiều Socola lắm, khi đó tha hồ niếm thử
"Được thôi hôm đó tớ sẽ đến nhà cậu"
Valentine trắng à... một ngày lễ nhàm chán, Amaya ném bức thư qua một bên, chuyên tâm vào tiểu thuyết của mình
Tiệc kỷ niệm năm thành lập của tập đoàn bánh kẹo Urai, cô từ sớm có mặt tại nhà của Ran, trông thấy ông Mori và Conan mặc đồ trang trọng, đẹp đẽ còn Ran... sao giống đi chơi vầy nè, cô thở dài... lôi Ran vào trong sửa soạn lại, tìm cho cô một cái đầm thích hợp bữa tiệc, rõ ràng có bạn thân là thiên kim tiểu thư, là một người khá sành ăn mặc vậy mà cô gái này không cảm thủ được một ít nghệ thuật của Sonoko chứ
"A..Amaya không cần trang trọng vậy đâu, đây là tiệc của người ta mà" Ran xấu hổ ngồi trên ghế để Amaya trang điểm
"Đồ ngốc... cậu để hai cậu cháu mặc đồ đẹp như vậy, còn mình thì lôi thôi coi chừng còn kỳ hơn với lại tớ biết thế nào là đủ" Amaya từ khi lên đã rong chơi dạo bước các buổi tiệc nhà giàu rồi, ông Megure dù sao cũng là thanh tra cấp cao, dĩ nhiên sẽ có những ngày giao lưu với các cán bộ rồi, khi mẹ nuôi không đi thì cô sẽ đi nên mấy cái này cô rất rõ ăn mặc thế nào để không lấn áp chủ nhà
"Chị Amaya nói đúng đó... chị Ran ngồi yên để chị ấy trang điểm đi ạ dù sao vẫn còn thời gian mà" Conan một bên khuyên nhủ, cậu cũng rất hiếm thấy Ran trang điểm, Dù sao con gái mà ai mà chả thích làm đẹp nhưng bởi vì bận việc học và việc nhà nên Ran ít khi tự chăm sóc bản thân lắm
Ông Mori ngồi một bên cau có... là đàn ông dĩ nhiên làm sao hiểu được nỗi lòng của con gái chứ, nên cứ lảm nhảm tùy tiện là được, ở đó mà tô son trát phấn
Ha..ha ông Mori điển hình cho mẫu đàn ông cổ hủ đó
Mọi thứ xong xuôi, mọi người cùng nhau lên xe xuất phát đến bữa tiệc...
P/S: chẹp... Thỏ nay thất nghiệp rồi nên mới ra chương nhanh vầy, nam chính hk thay đổi nha, đùa mọi người cho tí drama để xôm chợ xôm làng, để có gì chúng ta cùng giao lưu đó mờ