Mọi người kéo nhau về căn hộ của Jodie, ỷ lại căn nhà có khả năng cách âm cao nên náo loạn đến ầm ĩ như karaoke, hò hét lung tung, Amaya một bên thầm lao mồ hôi hột, đây là nghiệp, bữa trước cô là người la hét banh phòng karaoke và người chịu trận là Ran và Sonoko còn bây giờ chính cô là người chịu trận đây có điều đến lượt cô là nghe người hát, à không hét mới đúng
Trong lúc tất cả la lối um sùm như vậy, cô tranh thủ gọt trái cây để sẵn trong tủ lạnh, lát có cho mọi người ăn không quên nấu cảnh giải rượu để cho Jodie uống, lần này vì là bữa tiệc chia tay. cô ấy uống có hơi nhiều
Xong tất cả cô cùng hòa nhập với mọi người, hò hét nhưng không duy trì được lâu... mệt mỏi mà ngủ quên trên ghế
"Amaya yếu thật đấy" Sonoko trề môi chê trách... lúc đánh nhau thì hăng lắm mà mới chơi đùa xíu thôi mà đã ngủ rồi
"Cậu ấy đang bệnh mà... thông cảm cho người ta đi" Ran biện hộ giúp Amaya "Cậu không nhớ cứ vào mùa đông là cậu ấy rất ít đến lớp sau... chịu đến đây chơi với mình là xem như cố gắng lắm rồi đó"
"Em ấy bệnh gì mà từ năm trước đến năm nay vẫn chưa khỏi vậy em" Cô Jodie cũng đang nghỉ ngơi, nhảy nhót cả tiếng đồng hồ, giờ đã thấm mệt
"tụi em không biết ạ, em có hỏi cha em thì người bảo khi xưa Amaya gặp một tai nạn nghiêm trọng, hệ quả về sau cứ đến mùa đông là đau nhức cơ thể... em còn nghe là trước khi lên cấp ba cứ đến mùa đông là cậu ấy chỉ có thể nằm trên giường cho đến hết mùa đông thôi" Ran nhớ lại lời cha cô kể, mỗi lần ông nói đến Amaya, ánh mắt ông liền dịu hẳn đi, còn có khâm phục trước sức sống và cố gắng vượt qua bệnh tật của Amaya
"Ghê vậy... tớ không ngờ hồi xưa cậu ấy lại thảm đến vậy" Hèn chi không có bạn bè, Sonoko cảm thán
"Tai nạn sao ? các em có biết là tai nạn gì không ?" Jodie như quyết tâm phải hỏi cho ra chuyện
"Không ạ... em có hỏi cha nhưng người bảo cũng không biết, cha của Amaya cũng không đề cập tới"Ngày đầu gặp được Amaya trong lớp học. không biết vì sao Ran lại thấy Amaya khá thu hút nên thường xuyên chú ý đến Amaya, khi biết cô là con gái của bác Megure, Ran đã về nhà hỏi mọi chuyện của Amaya với bố của Ran
"Em nghe nói..." Ran hạ giọng "Amaya là con nuôi đó ạ"
Bình thường Ran sẽ không tiết lộ thân phận nhạy cảm như vậy với ai trừ Sonoko ra, vì cô ấy biết dù Sonoko có ghét ai, cô ấy cũng sẽ giữ miệng trong mấy tình huống nhạy cảm, còn kể với Jodie do tin tưởng vì Jodie là cô giáo và là lần cuối gặp mặt cũng không sợ cô lây lan lung tung
"Oh không thể tin được ...." Jodie thốt lên ngạc nhiên, thật chất chuyện này cô đã biết trước rồi những vẫn phải giả vờ trước mặt hai cô học trò để tiện điều tra "Vậy Amaya có biết cha mẹ ruột là ai không ?"
"không ạ... vì bị mất trí nhớ nên cậu ấy đến giờ không biết cha mẹ ruột là ai" Ran kể, thấy Amaya cử động, cả ba liền im miệng, như ngưng thở nhìn người co ro trên ghế Sofa
Sao tự nhiên giống như nói xấu người ta lại sợ người bị nói xấu nghe nhỉ
Cả ba thầm nghĩ
Trông Amaya run rẩy, Jodie đi đến phòng lấy cái chăn đắp cho Amaya sau đó là cùng nhau điên cuồng chơi đùa đến tận khuya, ý thức được mai phải đi học, cả Sonoko và Ran chào tạm biệt cô giáo còn Amaya, Jodie bảo cứ để cô qua đem, dù sao cũng đã gọi cho gia đình thông báo rồi
Nhà ai nấy về, phòng chỉ còn lại hai người là Amaya và Jodie
Jodie nhìn bãi chiến trường trong nhà mình, uể oải muốn đi ngủ trước... vệ sinh cá nhân xong định lấy mấy hình ảnh mình cất đằng sau tấm gương trong nhà vệ sinh thì phát hiện toàn bộ hình đã mất sạch
Tim Jodie thịch một tiếng, hoảng hốt nhớ lại có phải mình có để nhầm đâu không, thì giọng nói cứ tưởng của người đang ngủ xuất hiện ở phía sau
"Mấy hình đó khụ...khụ em để chỗ khác rồi" Amaya vừa đến nhà Jodie liền vào nhà vệ sinh đầu tiên rửa mặt cho tỉnh táo chút thì nhìn thấy góc hình lộ đằng sau tấm gương, mở ra thì thấy nhiều hình ảnh được chụp giấu đằng sau đó như hình của Conan dáng vẻ trầm tư khi suy luận, Ran và Sonoko vui vẻ nói chuyện, Haibara đi cùng đám nhóc Thám tử và cả cô...
Để tránh lần nữa có người phát hiện ra, cô đã lấy số hình đó để trong túi, khi ra ngoài nhân lúc không ai chú ý thì để vào cặp của mình nếu không cô sợ sẽ xảy chuyện không hay nhất là với Ran, cậu ấy là người nhạy cảm nếu nhìn những tấm hình có mặt của Shinichi sẽ lo rằng cô giáo sẽ là người xấu, cho người chụp hình để tìm điểm yếu hòng trấn áp Shinichi
"Cô nghỉ việc làm giáo viên... xem ra người cần tìm cô cũng đã tìm ra rồi phải không ?"
Cả hai điều hiểu rõ rằng Amaya đang nói người Jodie cần tìm là ai song cô vẫn giả giờ ngây thơ, quyết không tiết lộ cho Amaya cô là ai cũng như người đang điều tra là ai
Amaya không đào sâu vấn đề, thái độ của Jodie đủ để cô đoán được tình hình, dù sao thân phận của Jodie cô đã biết, để nhập cảnh vào nhật bản, thân phận FBI tất nhiên không thể giấu được đành phải nhờ chính quyền nhật bản cấp phép, cha cô có thể chưa có thẩm quyền biết nhưng cô thì khác, bản thân từ nhỏ đã quen biết mọi người trong sở, ngay cả cấp trên của ông cô khá thân thiết, vào một lần tình cờ cô có nghe được cuộc nói chuyện của cấp trên của cha cô
Amaya loáng thoáng nghe được... Nhật bản có FBI trà trộn để điều tra làm việc
Cô có nghe nhưng không để trong lòng tới khi gặp được Jodie, mới càng xác nhận được Jodie chính là một trong số nhân viên FBI đã vào Nhật làm nhiệm vụ
Người thứ là Akai, còn những vị khác thì tạm thời chưa xác định được
Kỳ nghỉ Xuân đã đến, cứ nghĩ tình trạng của cô sẽ thuyên giảm, sáng vừa dậy, mùi tanh trong miệng dậy lên... cô vội vàng chạy vào tolet xử lí, đánh răng rửa mặt, điều chỉnh lại nét mặt mới xuống lầu, đến phòng bếp nấu đồ ăn sáng
Nghe Haibara bệnh đã mấy ngày rồi vẫn chưa khỏi, Amaya định ăn sáng với cả nhà xong sẽ đến nhà bác tiến sĩ thăm bệnh
Đầu xuân nên trời còn se lạnh, Amaya hít hà khí lạnh mát mẻ, ở nhật cô chỉ thích mỗi mùa xuân và mùa thu, còn mùa hạ và mùa đông là hai mùa liệt vào danh sách ghét của cô, mùa hè thì quá nóng mùa đông thì quá lạnh
Xe đạp chạy bon bon trên đường, Amaya ghé vào cơ quan nhà xuất bản, giao bản thảo mới nhất của cô cho họ sau đó mới đến nhà của tiến sĩ
Conan cũng có mặt ở đó để chăm sóc người bệnh, tình trạng của Haibara ngày càng nặng, lén đi hỏi bác tiến sĩ thì ông ấy không nói, hỏi sang thằng em mình thì hắn bảo do sợ hãi bọn áo đen nên mới sốt thôi, không có gì đâu
"Không có gì ?... Em có chắc là không có gì không ?" Amaya chóng nạnh, dùng chiều cao mét rưỡi của mình nhìn tên nhóc chưa cao đến một mét kia, gương mặt bình thường rất hay nói dối nhưng dưới đôi mắt nhà nghề của cô thì đừng hòng
Amaya hiểu Haibara, nếu đơn giản ám ảnh thì chỉ bệnh vài ngày là cùng, còn đằng này là muốn hơn một tuần rồi, như vậy chính con bé cảm nhận được cơn nguy hiểm từ đâu đó hoặc có thể đã tiếp xúc rồi, tình trạng mới nặng như vậy
"Khụ khụ... gần trưa rồi để chị phụ bác tiến sĩ nấu ăn" Đồng hồ đã h giờ không nấu sẽ không kịp bữa trưa, cầm bịch thức ăn tươi sống ở chờ gần nơi làm việc đi vào phòng bếp
"Chị..." Conan đột nhiên gọi
"Hả...?" Amaya nhìn Conan, chờ cậu nói
"...Chị nấu đừng làm cháy bếp đó"
Nghe lời nhóc con nói như thể cô đây rất hậu đậu trong bếp núc vậy, nếu không phải là em trai cô, cô đã cú đầu rồi "Xin lỗi chị mày đi.... chị mày mà nấu thì mi sẽ không tìm được hương vị của bất kỳ ai giống chị mày đâu
Nói rồi cô hùng hổ vào bếp, không kịp thấy gương mặt trầm ngâm của Conan
Thực ra cậu muốn hỏi... cô bệnh gì mà đã bao nhiêu năm rồi vẫn chưa khỏi, đã thế ngày càng có dấu hiệu nặng nề hơn, có điều khi lời đến miệng không thể hỏi được
Có những chuyện chị cậu không muốn nói thì dù để súng ngay đầu, chị ấy vẫn sẽ giữ im lặng
Trong bếp âm thanh dao thớt và xào nấu hài hòa vang lên, lâu lâu là tiếng ho khan của Amaya, Conan đứng trên lầu nặng nề hướng mắt xuống phòng bếp
Tranh thủ mình còn mấy ngày nghỉ, cô đã bắt đầu sắp xếp dọn nhà, vốn đồ đạc cô không nhiều, chủ yếu là sách và tài liệu học của cô, còn quần áo cô chỉ lấy mấy bộ thôi nên dành cả một ngày đã thu dọn xong
Mẫu hậu đại nhân về đêm là thành sâu rượu, cô cũng hết cách, đã dùng hết mọi dụ dỗ ngon ngọt bà vẫn không bỏ được sở thích uống rượu bia nên đành từ bỏ. mai còn chuyển đồ đến nhà Shinichi, kiểm tra mình còn thiếu gì nữa không thấy đã ổn Amaya vớ lấy áo khoác chạy ra ngoài mua vài tư trang cá nhân
Trên đường về thấy Ran đang xách bao nặng bao nhẹ về nhà, cô từ đằng sau gọi Ran
"Hú...người đẹp, lên xe anh đèo" Ran giật mình, tưởng là kẻ xấu nhìn lại là Ayama, trên giỏ xe của Amaya cũng đầy đồ vật giống Ran
Ran hớn hở ngồi phía sau xe đạp, đây là lần đầu được Amaya chở đấy vì lần nào gặp cũng thấy Amaya điều đi bộ đến trường chứ có bao giờ thấy cậu ấy chạy xe đâu
"Buồn nhỉ...cô Jodie hết dạy rồi, mấy tiết tiếng anh của kỳ sau thế nào cũng nhàm chán cho xem" Ran ngồi đằng sau tìm đề tài tám chuyện
"Buồn thì cứ gọi cho cô, cậu có số điện thoại của cô Jodie mà" Amaya nói, trong lòng thì thừa biết lí do vì sao cô giáo đột nhiên ngừng dạy
"Phải ha..." Ran như khai thông suy nghĩ, vui vẻ vừa ngồi vừa hát vu vơ trên đường giúp hành trình về nhà bớt nhàm chán hơn rất nhiều
Như mỗi sáng, Amaya dậy rất sớm có điều hôm nay bữa ăn trong nhà lại không hài hòa cho lắm, ba người ngồi ăn, không có nói chuyện vui vẻ nữa chỉ còn lại âm thanh muỗng đũa chạm chén
Từ trong nhà đến khi giúp Amaya dọn đồ lên xe taxi, trạng thái dằng co vẫn cứ thế diễn ra, Cô biết ba mẹ nuôi sẽ buồn, cô cũng buồn vậy nhưng đây là điều cần làm...
"Ba mẹ vui lên chút đi... con hứa mỗi tuần con về nhà chơi mà" Amaya đi tới ôm chầm lấy mẹ nuôi, không quên vỗ vai an ủi bà
"Ai nói cô tôi buồn... đi nhanh đi, ở lại thật chướng mắt" Bà giấu nước mắt đẩy Amaya lên xe, Amaya thừa biết là bà nói dối rồi cũng lên xe, không quên nở nụ cười thật tươi chào hai người
Cô thấy... hai người nhìn xe cô đi cho đến khi xe khuất bóng...
Là cô có lỗi với hai người... Amaya ngồi trên xe thở dài
Cái căn lầu đài hoành tráng này, hèn chi khi xưa đi ngang có gì đó quen thuộc, hóa ra là nơi mình từng ở
Cô được Conan giao chìa khóa nhà... bên trong cũng đã mướn người quét dọn lại cho sạch sẽ, cô có hỏi qua rằng Ran có biết là cô đang ở nhà Shinichi không ?
Conan vẫn chưa nói, đang chờ thời cơ giải thích...
Chứ không phải không biết giải thích thế nào à... Amaya thầm nghĩ, chuyện này vẫn để cô đứng ra nói thì hay hơn có điều đúng là không phải là bây giờ
Đứng ở giữa nhà... cảm giác quan thuộc vẫn có tuy vậy ký ức khi xưa vẫn không thể nhớ được, Amaya tham quan từng ngóc ngách, từng căn phòng của lâu đài này... trong lòng cảm thán... Gia đình của Shinichi giàu quá mức cho phép rồi đó
Cha là nhà văn nổi tiếng, mẹ là diễn viên... Cô rất tò mò rốt cuộc gia thế của cha ruột rốt cuộc là như thế nào... sao có thể giàu nứt vách vầy chứ
Amaya đi đến phòng của cô... căn phòng trống rỗng không có đồ vật gì bên trong cả, Conan kể... khi xưa mỗi lần mẹ vào đây thì liền òa khóc, ngồi lì trong phòng không chiệu ra, cha bắt buộc phải dời các đồ vật của cô, những quần áo, hình ảnh thì bí mật cất nơi mẹ không thấy để bà tránh đau buồn
Khi kể chuyện, Conan thương để ý đến sắc mặt của cô, sợ cô sẽ giận vì tùy tiện thay đổi, Amaya chỉ muốn nói là cả nhà suy nghĩ quá nhiều, trước tuổi không phải là cô và cô cũng không có ký ức xưa, nên chuyện tức giận dĩ nhiên là không có
"Amaya... cháu qua nhà bác đi... có chuyện gấp"
P/S: Hôm nay có chuyện không vui, đăng sớm cho các nàng đọc cho đỡ buồn nà