Nhìn đến người đang tức giận với mình, Amaya ngạc nhiên thoáng chốc sau đó lại mỉm cười với anh "Anh nói chuyện với em chút nhé"
Có lẽ nếu chưa nghe kể chuyện xưa, điều anh giấu cô... cô sẽ đau lòng, buồn bã
Còn bây giờ chính là nhẹ nhàng hơn rất nhiều... Cô cũng dễ dàng kết thúc mối quan hệ này
"Shuuichi Akai...Nhân viên FBI" Amaya nhìn anh "Em muốn biết là anh tiếp cận em để điều tra vụ án hay cần người để anh có thể hòa nhập xã hội, tạo một thân phận mới để làm nhiệm vụ ?"
Cơn gió lạnh thổi qua, chưa bao giờ Akai lại cảm thấy lạnh lẽo như thế, đôi mắt hai màu của cô nhìn anh như người xa lạ, không còn nồng nàn như trước
"Em biết từ hồi nào ?" Akai trầm giọng hỏi
Hồi nào... có lẽ chính là cùng nhau trú mưa, hai người lần đầu tiên chính thức gặp mặt, dáng vẻ của anh cô đã mường tượng ra rồi có điều trong đầu luôn nghĩ có thể người giống người, nước Nhật có mấy triệu người, nên có thể là người giống người thôi
Dần dần hành động của anh đã làm cô sinh nghi... cho đến khi Conan kể chuyện người thường lảng vãng quanh khu cậu sống, và miêu tả hình dáng của anh, rốt cuộc cô đành phải chấp nhận sự thật
"Có lẽ là...sau chuyến xe buýt đi"Khi đó cô bị bệnh, tên khủng bố làm khủng hoảng tinh thần làm cô không chú ý đến anh
"Akai... anh" có thích em không ?
Đó là câu hỏi cô rất muốn hỏi, nhưng trong đầu luôn nhớ đến lời của Nanami căn dặn, cô kịp thời ngăn lại, đành phải thở dài bất lực, để làm giảm tình trạng ngượng ngùng hai bên, cô mở lời trước "Cô Jodie... giống anh đúng không ?"
"Đến cả cô ấy em cũng đoán được, xem ra bọn anh làm việc quá tệ rồi" Anh biết cô có khúc mắc trong lòng với anh, có lẽ cô muốn làm rõ mọi chuyện giữa hai người
Có điều... chuyện hai người giải quyết xong, thì kế tiếp sẽ ra sao... sẽ tiếp tục hẹn hò sao ?
Sẽ không... với thái độ của cô, anh biết được cô sẽ chọn cho cả hai kết thúc mối quan hệ này
Amaya là một người nhiệt tình đồng thời là một cô gái vô tình đến thế, anh cười khổ trong lòng
"Một cô giáo không thể nào lại có những hành vi kỳ quái đến thế, biết khóa súng, đánh nhau, đã thế còn thu thập thông tin của bọn em, còn có đã nhiều lần cô ấy làm như vô tình gợi ý đến FBI" khi đó là vụ án mạng của vị thám tử theo dõi người ăn trộm tiền công ty, cô có nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa Jodie và Conan, ngoài ra còn rất nhiều sơ hở khiến cô chú ý đến nữa
"Bên ngoài lạnh lắm, anh đưa em về phòng" Akai đỡ cô trở về phòng bệnh, nếu muốn nói chuyện thì nên chọn địa điểm khác, chỗ này rất lạnh, đối với sức khỏe cô không tốt
"Akai... nếu em không còn trên đời... anh có buồn không ?" amaya buộc miệng hỏi, đến khi ý thức mình nói câu không nên nói, cô nhanh chóng tìm cách chữa cháy "A...haha em chỉ hỏi chơi thôi đừng để ý"
Akai nhìn cô rất lâu, như thể đang muốn thông qua nét mặt của cô xem có phải cô thật sự đang giỡn hay gì không, cho đến gì gương mặt cười của cô xém chút nữa có vết nứt anh mới thôi ngay hành động đó
"Đừng nói lung tung... không nên"
Nếu cô chết... anh có buồn không ?
Akai sẽ trả lời là có...
Anh là con người, không phải sắt đá, tình cảm nhiệt tình lúc trước không phải anh không cảm nhận được, anh có rung động, có cảm xúc nhưng anh vẫn còn nhớ đến nhiệm vụ của mình, không thể vì chuyện nam nữ mà lơ là làm việc
Anh biết chuyện của cả hai thế nào cũng sẽ kết thúc, chỉ là không ngờ nó xảy ra nhanh đến vậy
Sáng hôm nay cô đã được mẹ kể là cô đã hôn mê gần ngày trời, tối đó khi cô ngủ đến sáng, mẹ có lên phòng gọi cô dậy đi học
Bình thường Amaya rất tự giác dậy sớm nhưng hôm nay quái lại, gần đến giờ học rồi mà vẫn không thấy cô, bà lo lắng xông vào phòng của cô phát hiện cô ngủ li bì, lay thế nào cũng không dậy, sợ hãi gọi điện cấp cứu đến bệnh viện
Bác sĩ nói chỉ là sốt cao nên hôn mê bà mới thở dài nhẹ nhõm
Còn cô thì không nhẹ nhõm nổi đây, gì mà cuộc nói chuyện với Nanami cô đoán có tiếng, thế mà thức dậy đã hai ngày, đúng trên đời đôi khi không thể lí giải bằng khoa học được
Cô nên đi đâu đó chơi thỏa đi... ai biết được ngày đó cô sống được không chứ
Nó là một oán linh mạnh đến mức phải nhờ đến chiến thần tiêu diệt, cô chỉ là con người thì làm sao có thế đấu với nó... có lẽ Nanami không nắm chắc phần sống sót của cô nên mới cho lời khuyên như vậy
Sau chuyện ở bệnh viện... cô đã không còn liên lạc với anh nữa, nhìn dãy số trong điện thoại, cô không nỡ xóa đi, nhưng đã sửa lại tên của anh, không còn là ký tự yêu đương nữa, mà là để họ của anh... coi như cả hai, không có duyên đi
Ran và Sonoko nhận ra tâm trạng của Amaya không tốt... làm họ nhớ đến ngày đầu gặp cô vậy, yên tĩnh, tạo khoảng cách với mọi người xung quanh, có lẽ là có chuyện không vui xảy ra với Amaya
"Cậu dạo này không sao chứ" Ran lo lắng, tiến đến hỏi
"Thằng nào ăn hiếp cậu... nói đi để bản tiểu thư đến dạy cho nó một bài học" Sonoko hùng hổ, giơ nấm đấm lên nói
"Chia tay rồi... đang trong tình trạng thất tình" Amaya úp mặt vào sách, chán nản than
"Cái gì !?!" Cả hai cùng đồng thanh, mới quen chưa được nửa năm đã chia tay rồi, lẹ vậy
Lẹ... haha Amaya cười thầm... So với Sonoko cô còn quen bền lắm đó
"Tớ cần không gian yên tĩnh" Nói rồi giơ bảng cấm làm phiền trên bàn, để thông báo cho mọi người xung quanh là cô đang rất không vui, đừng có chọc điên cô
Mọi người trong lớp thấy vậy cũng không ai đến nói chuyện như thường ngày, trừ khi có việc quan trọng mới đến nói chuyện với cô, vừa tan học, bất chấp người nào đó vùng vẫy, Sonoko và Ran lôi đến quán Karaoke gần trường cùng nhau giải tỏa nỗi buồn
Amaya giờ cũng chả muốn về nhà thế nhà nên đành khoanh tay chịu trói để bạn mình kéo đi
Khỏi phải nói... cô làm banh cái phòng Karaoke, tuy giọng hát không phải là quỷ chê mà rầu, nói đúng hơn là cô đang la hét chứ không phải hát, hai người bạn tốt bụng cam chịu ngồi một góc uống ly nước trái cây, không quên đeo bông gòn bịch tai để phòng chống đôi tai ngọc ngà của cả hai bị điếc tạm thời
"Cảm ơn hai cậu nhé" Amaya sau khi xả được tâm trạng, tròng thoải mái hơn rất nhiều, điều nhờ vào hai cô gái tốt bụng cùng lớp của mình cả
"Không có gì... thất tình phải đi giải tỏa, ai lại tự mình chịu đựng như thế" Sonoko cười hớn hở, triết lí nói, dù gì Sonoko kinh nghiệm tình trường rất phong phú mà
"Khụ khụ... đúng vậy, Sonoko nói gì cũng đúng hết" Amaya mỉm cười, đây là nụ cười thả lòng sau mấy ngày kể từ chuyện đó diễn ra
Sonoko nói đúng... không vui thì cứ kiếm gì đó làm mình thoải mái, sao lại để mình tự chịu đựng như vậy, ngốc thật
Hôm nay cha cô về sớm, Amaya cần tranh thủ về nhà nói chuyện với ông, tới ngã rẽ, cô tạm biệt Sonoko và Ran, mới vội vàng đi về
Vừa ăn tối xong, như ngày thường thì hai ông bà sẽ ngồi xem tivi giải trí, thời sự còn cô sẽ lên phòng học bài, viết tiểu thuyết nhưng nay sẽ thay đổi một chút chính là bây gio cả ba cùng ngồi trên phòng khách, không khi không phải vui vẻ nói chuyện với nhau, mà là ngột ngạt mới đúng
"Con sẽ dọn đến nhà của Shinichi... chắc qua mùa đông, đầu tháng con sẽ dọn đi" Amay chấp tay ngồi trên ghế đối diện với người có ơn nuôi dưỡng mình năm nay, nặng nề nói quyết định của mình
"Sao lại..." Mẹ nuôi hoảng hốt, bà biết việc này thế nào cũng sẽ diễn ra nhưng không ngờ lại sớm đến thế
Ông Megure ngăn vợ mình xúc động, ông hỏi "Vì sao gấp như vậy ?"
"Cha..." Amaya mím môi, đang suy xét có nên kể chuyện bọn tổ chức cho hai người nghe không, đấu tránh một hồi liền từ bỏ "Con... cảm thấy kẻ giết mình khi xưa đã gần như phát hiện mình rồi" Cô cần tách mình khỏi họ, cô không muốn vì mình mà họ gặp nguy hiểm
"Con cần không muốn liên lụy đến hai người" Chỉ cần chúng mò được cô còn sống, cho dù cha cô là cảnh sát đi nữa, chúng vẫn có cách đem hai người bốc hơi khỏi thế giới này
"Mỗi chủ nhật... con sẽ về thăm hai người mà" Amaya không ngăn được run rẩy, nức nở khóc lên, họ là người có ơn với cô, cô không muốn mình trở thành kẻ mang đến nguy hiểm cho họ
Ông Megure chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như vậy, ngay cả bảo vệ con gái mình ông cũng không làm được, Amaya chủ động rời đi chính là cảm giác được nguy cơ của mình, ông sợ cô ở riêng sẽ nguy hiểm, nhưng cô đã đảm bảo nhà của Shinichi rất an toàn, vì hiện tại vì tin đồn cậu mất tích nên sẽ không có ai ở nhà, nhưng nếu có người hỏi thì cứ bảo là người ở thuê là được
"Được rồi... giữ gìn sức khỏe cho tốt là được" Ông vỗ vai Amaya... sức khỏe Amaya bao năm nay luôn không tốt, chỉ một hai năm dạo gần đây mới ổn đi phần nào nên ở một mình, ông biết cô có thể tự chăm sóc mình nhưng vẫn lo lắng cho cô
"Vâng... con biết rồi ạ"
Thỏ: Cuối cùng cũng chia tay, viết chuyện tình yêu thật khó a....