Cha Tôi Là Chiến Thần

chương 153-154

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Nếu tiếp tục để học sinh yếu kém đến từ Giang Thành này nhập học, đồng nghĩa với việc con trai của anh ta sẽ hết chỉ tiêu.

"Hiệu trưởng, con trai của tôi cũng đã làm xong thủ tục xếp lớp."

"Hơn nữa tôi hoàn toàn có lý do để nghi ngờ thân phận của mấy người đến từ Giang Thành này."

"Tôi nghi ngờ rốt cuộc tư cách của bọn họ có phù hợp với điều kiện nhập học của Hart hay không, cũng như lai lịch của giấy chứng nhận chuyển trường của bọn họ."

"Tôi từng nghe nói có người giả mạo giấy chứng nhận chuyển trường, đúng lúc tôi có quen trưởng Văn phòng An ninh Đông Hải."

"Tôi có thể mời vị trưởng phòng này đích thân đến đây kiểm tra chuyện này."

Cậu Khương dứt khoát lật át chủ bài của mình.

Mặc dù cậu Khương không tính là nhà quyền thế ở Đông Hải, nhưng gia đình cũng rất có điều kiện, hơn nữa còn quen biết trưởng Văn phòng An ninh.

Anh ta tự cho rằng mình không có lý do nào để nhượng bộ trong trường hợp này.

Ai dè hiệu trưởng lại cười ha hả: "Chẳng lẽ cậu không biết, hôm qua trưởng Văn phòng An ninh Đông Hải đã đổi sang người khác rồi ư?"

Dứt lời, ông ta còn liếc nhìn Dương Tiêu, thầm nói tên ngốc này, trưởng phòng đời mới đang đứng ngay trước mắt, vậy mà anh ta lại không hề hay biết.

"Cái gì?"

Cậu Khương giật mình, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho trưởng Văn phòng An ninh Đông Hải đời cũ.

Phải biết rằng, trưởng Văn phòng An ninh Đông Hải đời cũ là hậu đài của nhà họ Khương anh ta, làm sao có thể nói đổi là đổi chứ?

Sau vài tiếng bíp, cuộc gọi đã được kết nối, sau một hồi xác minh, anh ta phát hiện quả thật trưởng phòng đời cũ đã bị đổi, sau này sẽ không còn quản lý công việc ở Đông Hải nữa.

Cả người anh ta hơi sa sút, nhưng anh ta đã lấy được số điện thoại của trưởng phòng mới nhậm chức thông qua trưởng phòng cũ.

"Cậu hãy đi tìm trưởng phòng đời mới, báo danh nhà họ Khương các cậu, để xem người ta có chịu nể mặt nhà họ Khương các cậu hay không.

Cùng lắm tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi."

Đối phương đã cúp máy.

"Chức vụ trưởng Văn phòng An ninh Đông Hải này, sao có thể nói đổi là đổi chứ?"

Cậu Khương oán trách.

Hiệu trưởng hừ lạnh: "Hừ! Lúc cậu đổi chỉ tiêu đăng ký của con nhà người ta, sao không nói muốn đổi là đổi đi?"

Câu nói này đã khiến cậu Khương trở nên lúng túng.

Lâm Minh Tâm cũng không nhịn được lên tiếng: "Đúng đó, hơn nữa anh dám chất vấn thân phận đến từ Giang Thành của chúng tôi ư? Vậy thì tôi sẽ chứng minh cho anh thấy."

Dứt lời, cô ấy bước sang một bên, gọi cho người trong gia tộc.

Cho dù nhà họ Lâm không quản được chuyện ở Đông Hải, nhưng muốn chứng minh thân phận địa vị của bọn họ ở Giang Thành cũng không phải là chuyện khó khăn.

Cậu Khương phớt lờ cô ấy, giận dữ lườm Dương Tiêu.

"Tôi phải mời trưởng phòng mới đến để kiểm chứng về tính xác thực của giấy chứng nhận chuyển trường trong tay bọn họ."

Dứt lời, anh ta bất chấp gọi cho trưởng phòng mới.

Trưởng phòng mới không giống như trưởng phòng cũ, nhà họ Khương của anh ta vẫn chưa móc nối quan hệ, do đó bản thân cậu Khương cũng không có sự tự tin, mà chỉ đang đánh cược.

Nhìn thấy hành động này của anh ta, hiệu trưởng liền bật cười.

Chẳng mấy chốc, "reng reng reng."

Điện thoại của Dương Tiêu bỗng đổ chuông.

Dương Tiêu cầm điện thoại lên nghe, đứng trước mặt anh ta cười nói: "A lô, anh định kiểm chứng giấy chứng nhận chuyển trường của con gái tôi là thật hay giả à?"

"Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết, là thật đấy, không cần phải kiểm chứng nữa đâu."

Dứt lời, anh liền cúp máy.

"Bíp...!bíp...!bíp..." Bàn tay đang cầm điện thoại của cậu Khương vẫn đang cứng đờ giữa không trung.

Sắc mặt của anh ta đang thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chuyện...!chuyện...!chuyện...

Chuyện gì thế này?

Chỉ trong tích tắc, hình như anh ta đã liên tưởng đến chuyện gì đó.

Anh ta nhớ loáng thoáng trưởng phòng mới nhậm chức họ Dương.

Anh ta nhất thời vỡ lẽ mọi chuyện.

Không ngờ người lao động nhập cư Giang Thành mà anh ta vừa mới kỳ thị lại là trưởng phòng Dương vừa mới nhậm chức.

Trời ơi!

Sắc mặt của cậu Khương nhất thời xám xịt.

Đúng lúc này, nhân viên lễ tân nơm nớp lo sợ đưa hồ sơ chuyển trường, run rẩy nói: "Thủ, thủ tục đã xong xuôi hết rồi, có, có thể nhập học bất cứ lúc nào..."

Dương Tiêu nhận lấy giấy chứng nhận chuyển trường, lạnh lùng liếc nhìn cậu Khương, rồi nói với hiệu trưởng.

Chương

"Kể từ nay về sau, nhà họ Khương và giáo viên chủ nhiệm kia sẽ nằm trong danh sách đen của hệ thống An ninh Đông Hải."

"Tiếp theo, bọn họ không được vi phạm bất kỳ chuyện gì trong vòng ba năm, mới có thể hủy bỏ mệnh lệnh này."

Dứt lời, Dương Tiêu phớt lờ cậu Khương và giáo viên chủ nhiệm đã hoàn toàn kinh ngạc kia, dứt khoát dẫn Dương Hinh Nhi đi về phía Lâm Minh Tâm vẫn đang gọi cho gia tộc ở bên cạnh.

"Cô không cần phải gọi điện nữa đâu, mọi chuyện đều đã giải quyết ổn thỏa."

Dương Tiêu cười nói, tay quơ quơ hồ sơ chuyển trường đã được hoàn tất.

"Hả?"

Lâm Minh Tâm tràn đầy nghi hoặc, lại nhìn về phía bên kia, phát hiện sắc mặt của cậu Khương và giáo viên chủ nhiệm kia đều trở nên xám xịt.

Cô ấy thầm nghĩ, rốt cuộc mình đã bỏ lỡ chuyện gì trong lúc đi gọi điện thoại?

"Hì hì, cha thật lợi hại."

Dương Hinh Nhi cười nói.

Nếu mọi chuyện đã được giải quyết một cách êm đẹp, đúng lúc cô ấy cũng đỡ tốn sức.

Trên đường lái xe quay về, Dương Tiêu cười hỏi: "Chẳng phải gần đây công ty rất bận rộn à? Tại sao hôm nay cô lại rảnh rỗi tới đây thế?"

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Minh Tâm đảo một vòng: "Gần đây mọi người đều đang bận rộn việc chuyển đến tòa nhà văn phòng mới."

"Thật ra tôi cũng không hứng thú gì mấy về việc kinh doanh, mà tôi chỉ là cổ đông lớn, chỉ phụ trách việc đầu tư."

"So với kinh doanh, tôi càng có hứng thú với võ thuật hơn."

Dứt lời, cô ấy còn tung vài cú đấm ở trên xe.

Dương Tiêu gượng cười.

Cô ấy đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt tràn ngập vẻ mong đợi: "Sư phụ."

Dương Tiêu cạn lời: "Cô đừng gọi tôi là sư phụ."

"Anh hãy thu nhận tôi đi mà, hoặc là anh hãy giới thiệu cho tôi một cao thủ."

Dương Tiêu phớt lờ cô ấy.

Cô ấy bĩu môi lườm Dương Tiêu: "Đồ keo kiệt."

Mấy ngày gần đây, vì quá bận rộn, nên cô ấy không còn đến tìm Dương Tiêu để xin chỉ bảo về võ công, nhưng kể từ trận chiến hôm đó, thỉnh thoảng cô ấy vẫn đến tìm Dương Tiêu để xin chỉ bảo, quả thật cô ấy đã cảm nhận được mình đang dần tiến bộ.

"Có lẽ ở bên Đông Hải cũng có rất nhiều cuộc thi đấu quyền anh với quy mô lớn, đợi tôi thật sự đặt chân ở đây rồi, phải đi tìm hiểu một lát mới được."

Nhìn thấy dáng vẻ vẫn si mê võ công này, Dương Tiêu khẽ mỉm cười, thầm hỏi, mình có nên giới thiệu Linh Ân, để chỉ bảo đôi chút cho cô ấy không?

...

Kể từ sau đại hội thương mại Đông Hải, các hội viên của thương hội Long Minh thường xuyên mở cuộc họp.

Bởi vì, Tranh Khải Thái đã nói, trong vòng ba tháng phải làm tan rã thương hội Thần Châu, để công ty của người phụ nữ kia phá sản.

"Cậu Tranh, gần đây nhân viên trong công ty của người phụ nữ kia đang chuyển đến tòa nhà văn phòng mới."

Cố Tử Hùng đọc tài liệu trong điện thoại nói.

"Đây chỉ là tạm thời. Tôi nghe nói rằng bọn họ còn đầu tư vào mảnh đất ở sát bên, đồng thời đang xây dựng tổng bộ của tập đoàn."

Đôi mắt của Lưu Đạt Thành lạnh lẽo.

"Ha ha, một công ty nhỏ bé nhưng lại hành động rất lớn."

Tranh Khải Thái ngồi bắt chéo chân nói.

"Nhưng tiếc rằng, bọn họ không thể chơi nổi ở Đông Hải chúng ta."

"Ngày mai có thể xuống tay được rồi."

Nghe thấy câu nói này của Tranh Khải Thái, Cố Tử Hùng và Lưu Đạt Thành đều nhếch miệng cười.

"Một khi đã đắc tội với thương hội Long Minh chúng tôi thì mấy người sẽ không còn đất đặt chân ở Đông Hải đâu."

...

Hôm sau, mấy người Lương Nhã Trân và Trương Gia Giai vừa đến tòa nhà văn phòng tạm thời, nhưng lại phát hiện cửa chính đã bị khóa.

"Hả, tại sao nó lại bị khóa?"

Trương Gia Giai bước lên lắc khóa sắt, đồng thời nhìn thấy rất nhiều nhân viên chỉ có thể ngồi ở hành lang, không có cách nào vào trong làm việc.

Lương Nhã Trân liền gọi điện dò hỏi, bây giờ mới biết hóa ra có người đã báo cáo công ty của bọn họ xâm nhập bất hợp pháp.

Đúng lúc này, quản lý của tòa nhà đi xuống từ trong thang máy, lạnh nhạt nói: “Mấy người ngồi ở đống ở đây làm gì?”

Lương Nhã Trân nghiến răng nói: "Tại sao các ông lại khóa cửa nơi làm việc của chúng tôi?"

"Rõ ràng chúng tôi đã làm xong thủ tục tạm trú rồi."

"À, cái đó."

Quản lý ồ lên, nói thẳng: "Cái đó đã bị hủy bỏ rồi, bởi vì nó không đạt tiêu chuẩn an toàn, mong cô hãy nộp đơn lại."

Truyện Chữ Hay