Cha Tôi Là Chiến Thần

chương 147: chương 147

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người phụ nữ ham giàu kia không chịu nghe, bắt đầu nổi cơn tam bành.

“Đừng, đừng nóng giận mà, em yêu…”

Hết đường chối cãi, Hà Tranh tức muốn hộc máu, chỉ chỉ tay về phía Dương Tiêu.

“Ha ha, thằng nhóc kia, dù đây có thực sự là căn biệt thự cao cấp bậc nhất.

“Thì cũng có liên quan gì tới cậu đâu?”

“Tốt xấu gì thì chúng tôi cũng được ở trong căn biệt thự cao cấp tại sườn núi, còn cậu, chỉ có thể ở dưới chân núi mà thôi!”

Nghe xong lời này, cuối cùng người phụ nữ ham giàu kia cũng chịu dừng việc la lối khóc lóc, lấy lại được trạng thái của kẻ bề trên.

“Nếu có bản lĩnh, thì cậu thử mở cửa vào trong đó ở luôn đi?”

Hà Tranh cười ha ha, dùng sức ôm eo người phụ nữ ham giàu kia.

Nhóm Lương Nhã Trân cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi!

Dương Tiêu đã chứng minh được căn biệt thự cao cấp ở sườn núi kia không phải loại bậc nhất.

Người này đã bị vả một cú đau điếng, vậy mà vẫn còn mặt mũi tiếp tục chơi xấu anh?

Quả thật là chẳng biết xấu hổ gì.

Dương Tiêu cũng chưa từng nói căn biệt thự cao cấp bậc nhất này là của anh!

Lúc bọn họ đang chuẩn bị phản biện hộ Dương Tiêu, thì kết quả là, bọn họ nhìn thấy Dương Tiêu đã đi thẳng tới trước cửa.

“Răng rắc.

Chìa khóa vừa xoay.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa lớn của căn biệt thự cao cấp nguy nga tráng lệ từ từ mở ra.

Cái gì chứ?

Tất cả bọn họ đều ngây ngốc…

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

“Cậu, cậu trộm được chìa khóa ở đâu vậy hả!”

Hà Tranh vẫn bất chấp cứng đầu tới cùng.

Vì thế, Dương Tiêu lại đóng cửa lại một lần nữa, sau đó kích hoạt công nghệ nhận dạng khuôn mặt tân tiến nhất bên cạnh cánh cửa.

“Tích!”

Nhận dạng thành công!

Một tiếng kẽo kẹt lại vang lên, cánh cửa lớn nguy nga tráng lệ từ từ mở ra một lần nữa.

“Ông còn muốn nói gì nữa không?”

Dương Tiêu thản nhiên nhìn về phía hai người Hà Tranh cười nói.

Hệ thống nhận dạng chống trộm của khu biệt thự cao cấp Vân Sơn là loại tiên tiến nhất.

Sự thật rành rành đã bày ra trước mắt, vậy thử hỏi ông ta còn nói được cái gì nữa chứ?

Cuối cùng, hai người Hà Tranh chỉ có thể nóng mắt cúi đầu, ngoan ngoãn đi xuống núi với khuôn mặt xám xịt như tro.

……

“Dương Tiêu, rốt cuộc là anh làm như thế nào vậy?”

Tròng mắt tuyệt mỹ của Lương Nhã Trân tràn ngập sự kinh ngạc và tò mò.

Tất cả bọn họ có thể ở lại nơi này, tận hưởng cảm giác sung sướng và cả chấn động khi được sống trong căn biệt thự cao cấp bậc nhất này!

Người đàn ông này… Luôn mang đến cho bọn họ niềm vui bất ngờ đến cực hạn.

Dương Tiêu đưa tay sờ sờ mũi, bịa tạm một lý do.

“Thật ra, khi mọi người đang bận bàn bạc thương lượng công việc, Triệu lãnh trưởng đã tới tìm tôi một lần.

“Ông ta nói với tôi, ông ta cực kỳ xem trọng công ty chúng ta, cũng biết là chúng ta từ Giang Thành tới, không có chỗ dừng chân.

“Và dựa trên tinh thần ủng hộ gây dựng sự nghiệp, ông ta sẵn sàng cung cấp cho chúng ta một nơi ở tạm thời vĩnh viễn về sau, đương nhiên là miễn phí.

Dương Tiêu nhìn về phía ngôi biệt thự cao cấp huy hoàng lộng lẫy kia: “Và đó cũng chính là nơi này.

Nghe Dương Tiêu nói vậy, bọn họ ai nấy cũng kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.

Cái này… Căn biệt thự của tên Hà Tranh gì đó đã có giá một tỷ rồi, vậy thì nơi này ít cũng phải cả vài tỷ cũng nên?

Một căn biệt thự cao cấp vài tỷ, nói cung cấp là cung cấp dễ vậy sao?

Giọng nói run rẩy của Lâm Minh Tâm vang lên: “Dì Đổng à… Lãnh trưởng Đông Hải của mọi người, bình thường đều hào phóng như vậy sao?”

Đổng Yến Châu ôm trán: “Sao có thể chứ…”

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, thật sự đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận của một nữ hoàng thương nghiệp như bà ấy.

Một người quát tháo trên thương trường vài chục năm như bà ấy cũng chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy.

Đã có biệt thự cao cấp bậc nhất rồi, nên mọi người cũng không cần phiền Đổng Yến Châu nữa.

Thậm chí, mấy người Lương Nhã Trân còn muốn giữ Đổng Yến Châu lại biệt thự cao cấp bậc nhất này, cho bà ấy có một đêm hưởng thụ.

Căn biệt thự cao cấp to như vậy, ba cô gái xinh đẹp bắt đầu tiến hành chia cắt các loại.

Vì hoạt động chính của công ty được chuyển tới Đông Hải, nên khoảng thời gian tiếp theo chắc chắn các cô sẽ tới định cư tại Đông Hải.

Đặc biệt là có “nơi ở tạm” này rồi thì lại càng tiện.

Chỉ có điều, căn biệt thự cao cấp này được thiết kế cho một gia đình ba người, nên chỉ có ba cái phòng lớn.

Trương Gia Giai và Lâm Minh Tâm lập tức ngầm hiểu với nhau, mỗi người các cô chiếm giữ một phòng, còn Lương Nhã Trân đẩy đến phòng Dương Tiêu.

Truyện Chữ Hay