Chương :
Hôm nay, Lý Sơn Phàm còn hẹn riêng Dương Tiêu.
Vốn tưởng rằng có chuyện gì, nhưng lại thấy anh ta mang theo một con chó gần giống Tiểu Uông.
"Đế tôn đại nhân."
Dương Tiêu tò mò hỏi: "Đây là?"
Lý Sơn Phàm sờ sờ mũi, cười nói.
"Thật ra nó và Tiểu Uông là anh em sinh đôi.
Nó là em trai, gọi là Đại Uông."
"Lúc trước khi anh bảo tôi đưa chó săn đến, kỳ thật tôi đã rối rắm rốt cuộc nên đưa nó đến đâu."
"Bây giờ, Tiểu Uông đã...!Có thể, đây là ý trời.
Nếu còn cần thì dẫn nó về được không?"
Không ngờ còn có một câu chuyện như vậy.
Khi Dương Tiêu đưa Đại Uông về nhà, cô nhóc đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy nó.
Dù biết Tiểu Uông đã chết nhưng cô bé vẫn không khỏi hơi choáng váng khi nhìn thấy con chó giống hệt Tiểu Uông này.
Tiếp theo, Dương Tiêu đưa cô bé đến bia mộ Tiểu Uông.
Cô bé bày một túi thức ăn cho chó, lại nhìn Đại Uông bên cạnh.
"Tiểu Uông, cậu đã cứu tớ.
Sau này em trai của cậu hãy để Hinh Nhi bảo vệ đi."
Lau khóe mắt, cô nhóc còn nói một cách rất nghiêm túc rằng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ nó.
Nhìn thấy cô nhóc đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn, tự lập hơn sau khi trải qua sự việc này, Dương Tiêu cũng rất hài lòng.
Chuyện nhà họ Hàn, vì tin tức đưa tin, những người bình thường, bao gồm Lương Nhã Trân và những người khác, cho rằng vụ đầu độc do Hàn Diệu Tường làm là được Lý Sơn Phàm điều tra kỹ lưỡng.
Sau đó ông ta đã tự sát trong khi bị bắt.
Những người liên quan đến chuyện này của nhà họ Hàn đều bị giam giữ toàn bộ.
Dương Tiêu đã nhờ cậy Trần Hạnh thay anh tiến hành trị liệu cho những đứa trẻ vô tội khác.
Chẳng mấy chốc, việc này đã hoàn toàn kết thúc.
Cuối tuần tới, cuối cùng cũng chào đón một ngày nghỉ ngơi.
Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai nói họ muốn đến thăm Hinh Nhi một chút nên bèn đến nhà Lương Minh Trạch để ăn tối.
Thấy cô nhóc vẫn chơi đùa như trước, chẳng những không sao mà còn hừng hực khí thế như mọi khi, họ mới thực sự nhẹ nhõm.
"Không ngờ nhà họ Hàn lại làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, thật quá đáng."
Lâm Minh Tâm nhớ lại sự việc này, tức giận bất bình.
Trương Gia Giai cũng nói: "Đúng rồi, này, tôi nhớ là trong đại hội của nhà họ Lương, anh Dương Tiêu đã báo cáo con trai của Hàn Diệu Tường, nên Hàn Diệu Tường mới có ý định báo thù, phải không?"
Lương Minh Trạch gật đầu nói: "Lúc đó chú ở hiện trường, ít nhiều nhờ Dương Tiêu chính nghĩa mà báo cáo."
"Nếu không, nói không chừng màn cầu hôn của nhà họ Hàn đã thành công rồi.
Hừ, vậy thì cha con nhà họ Hàn cũng không phải hạng người tốt."
Trương Gia Giai nghe xong lời này thì hai mắt sáng lên, không khỏi ồn ào: "Uầy."
"Anh Dương Tiêu, vì tình yêu đích thực, một mình bất chấp mưa gió, đơn thương độc mã đến nhà họ Lương thu phục Hàn Thiên Phong."
"Thật lãng mạn nha."
Cô ấy huých vai Lương Nhã Trân: "Loại đàn ông tốt này, mau kết hôn đi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Nhã Trân hơi ửng hồng, liếc nhìn cô bạn đang đầy ý nghĩ xấu một cái.
Kết quả, Lâm Minh Tâm cũng mím môi cười: "Đúng, đúng, hai người nhanh chóng ở cạnh nhau đi."
Lương Minh Trạch cũng la ó: "Đúng vậy, cha cũng rất mong chờ ngày này."
“Mọi, mọi người.” Khuôn mặt xinh xắn trắng như tuyết của Lương Nhã Trân càng lúc càng đỏ.
Dương Tiêu trái lại chỉ cười suốt quá trình, lẳng lặng ăn cơm.
Kết quả, Hinh Nhi cũng cười và nói: "Đúng vậy, khi nào thì cha và mẹ kết hôn vậy ạ?"
Không ngờ ngay cả cô nhóc cũng hùa theo, Lương Nhã Trân hoàn toàn không còn cách nào khác, thở nhẹ một hơi nói: "Các người thật là...!Đâu phải không biết, chuyện với nhà họ Trần còn chưa giải quyết xong."
Vừa nghe lời này, nó đã nhắc nhở tất cả mọi người.
“Cũng đúng thật, nếu bây giờ đề nghị ly hôn, tớ không nghĩ nhà họ Trần có thể dễ dàng thỏa hiệp.” Trương Gia Giai cau mày.
Dương Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng.
"Yên tâm, bọn họ sẽ sẵn sàng thỏa hiệp."
Chương :
"Hơn nữa thay vì thỏa thuận ly hôn, ông ta sẽ cầu xin cô bỏ con trai của ông ta."
Vừa nghe lời này, Trương Gia Giai và Lâm Minh Tâm đều há hốc miệng kinh ngạc.
Bỏ chồng? Bỏ người đàn ông của nhà họ Trần?
Sao có thể như thế được.
Đang khi bọn họ nghĩ rằng tật xấu thích chém gió của Dương Tiêu lại tái phát.
Dương Tiêu bồi thêm một câu: "Vả lại là ngày hôm nay."
Không ngờ anh lại chém hăng hái đến thế? Càng chém càng thái quá.
Lương Nhã Trân đột nhiên không đỏ mặt nữa, ngược lại cảm thấy có chút mất mặt mà che trán.
Kết quả là vào lúc này, đột nhiên.
Brừ brừ brừ.
Tiếng phanh gấp vô số lần truyền vào ngôi biệt thự nhỏ này.
Khi mọi người nhìn ra thì phát hiện bên ngoài có hàng chục chiếc ô tô hạng sang đang đậu.
Nhìn biển số xe, Trương Gia Giai không khỏi sửng sốt: "Đây, đây là biển số xe của nhà họ Trần?"
Cô ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó tất cả đều chuyển sự chú ý sang Dương Tiêu.
Có thể nào những gì anh nói là sự thật?
Ý tưởng này lóe lên trong đầu, nhưng ngay sau đó, họ đã xua tan ý tưởng này.
Sao có thể như thế được. Khiến người nhà họ Trần đến cầu xin thật là si tâm vọng tưởng.
Trương Gia Giai cắn chặt răng: "Chẳng lẽ nhà họ Trần đến đây để gây phiền toái sao?"
Lương Nhã Trân cũng nhíu chặt đôi mi thanh tú. Nhà cô và nhà họ Trần luôn có quan hệ như nước với lửa.
Bây giờ nhà họ Trần bày ra thế trận lớn như vậy, thật sự có lẽ không phải chuyện tốt.
Nhìn thấy cô bạn thân cau có nhíu mày, Lâm Minh Tâm vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm đi, có tớ ở đây."
Có trưởng nữ của nhà họ Lâm ngồi ở đây, nhà họ Trần quả thật không dám xằng bậy.
Ngay khi họ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho các loại xung đột.
Kết quả, họ lại thấy những người bước xuống những chiếc xe sang trọng đó hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng.
Trần Hoàng Thiên dẫn đầu, tất cả mọi người của nhà họ Trần, ngoại trừ Trần Khải Hoàng vẫn còn đang ở trong tù, vậy mà mọi người đều đã đến đây toàn bộ?
Bọn họ còn tưởng rằng nhiều xe như vậy là để chở côn đồ chứ?
Làm gì có người nào đi gây chuyện lại kéo theo cả nhà của mình, ngay cả vị trưởng bối tám mươi tuổi của nhà họ Trần cũng mang theo?
Dương Tiêu nhìn lướt qua rồi mỉm cười.
Hôm nay tình cờ là ngày cuối cùng của tháng anh cho nhà họ Trần.
Đám già này đúng là vẫn đến đây.
Nhìn thấy người nhà họ Trần khách khí và cung kính một cách bất thường, chậm rãi đi vào biệt thự, bọn họ vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
Lâm Minh Tâm đã sẵn sàng: "Yên tâm đi, nếu họ dám làm bất cứ điều gì, tớ sẽ lộ ra tớ là trưởng nữ của nhà họ Lâm..."
Kết quả cô ấy chưa nói xong thì đã nghe phịch một tiếng.
Trần Hoàng Thiên vậy mà lại dẫn đầu và quỳ xuống trước mặt mọi người.
Ngay sau đó, phịch phịch phịch phịch, từ ông già tám mươi tuổi cho tới đứa nhỏ tám tuổi, trên dưới nhà họ Trần vậy mà lại đồng loạt quỳ xuống.
Lương Nhã Trân, Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai sững người như những tác phẩm điêu khắc trên băng.
"Cậu, cậu Dương, và mọi người nhà họ Lương..."
"Trước đây, con trai tôi nhất thời nóng đầu nên làm ra chuyện như bắt cóc Hinh Nhi... Để bày tỏ lời xin lỗi của chúng tôi."
"Lấy Trần Hoàng Thiên tôi cầm đầu, trên dưới nhà họ Trần của chúng tôi sẽ quỳ xuống tạ tội với các người..."
Nói xong, tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu mười cái.
"..." Đối mặt với cảnh này, ba chị em đều sốc đến mức không nói nên lời.
Trần Hoàng Thiên chỉ cảm thấy mình không ngừng đổ mồ hôi, hết lần này đến lần khác đều lén nhìn Dương Tiêu một cách thận trọng.
Mấy ngày trước, nhà họ Hàn bị diệt, ông ta đương nhiên biết chuyện này có quan hệ không thể tách rời với Dương Tiêu.
Giờ phút này ông ta biết rõ nếu cả gia đình mình không xin lỗi đàng hoàng, nhà tiếp theo bị xóa sổ chắc chắn sẽ là nhà họ Trần ông ta.
Dương Tiêu dường như không nhìn thấy thế trận này, sau khi khẽ húp một ngụm canh, anh nhìn về phía Lương Nhã Trân.
Trần Hoàng Thiên ngay lập tức hiểu ra, thay đổi góc độ, nói với Lương Nhã Trân một cách hết sức tôn kính.
"Cô, cô cả Lương..."