Cha Tôi Là Chiến Thần

chương 10: 10: đưa quà đến cửa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dương Tiêu vừa nói ra, cả hiện trường tĩnh lặng, chỉ còn lại đôi ba tiếng thảo luận nho nhỏ.

Thực tế bọn họ thật sự không biết tình trạng chân chính của Sofia.

Bọn họ chỉ muốn nịnh hót Hàn Thiên Phong, có ai thật sự quan tâm đến Hinh Nhi đâu.

Sắc mặt Hàn Thiên Phong nhăn nhó, quả thật anh ta đã từng nghe mấy điều Dương Tiêu nói, nhưng vốn dĩ anh ta không để ý.

Tùy tiện tìm một trường có danh tiếng vang dội ném Hinh Nhi vào là xong chuyện.

Như thế mọi người sẽ nói cậu Hàn rộng rãi phóng khoáng, không phải con mình cũng sắp xếp một trường tốt như vậy, thật sự là một người đàn ông tuyệt vời!

Còn trường học không tốt thật thì liên quan gì đến anh ta?

Dù Hinh Nhi chết hay sống anh ta đều không quan tâm, đâu phải con anh ta.

Chỉ cần có được Lương Nhã Trân thì lo gì không có con?

Nhưng bây giờ Dương Tiêu vạch trần anh ta trước mặt mọi người, anh ta không nhịn nhục được, tức giận nói: "Nói nhảm! Không có căn cứ, anh nói bậy bạ gì vậy? Sofia là cơ sở giáo dục được công nhận là tốt nhất! Anh từng nghe nói đến Lý Sơn Phàm chưa? Anh ta từng phụ trách điều tra phần lớn cơ sở giáo dục ở tỉnh Hồ, chính miệng anh ta nói với tôi rằng Sofia không có vấn đề gì!"

Vừa dứt lời, người nhà họ Lương đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Lý Sơn Phàm, đó chẳng phải nhân vật lớn đích thân bắt Trần Khải Hoàng sao? Không ngờ Hàn Thiên Phong lại quen biết cả Lý Sơn Phàm!

Thoáng chốc, mọi người đều nhìn Lương Minh Trạch và Trương Nguyệt bằng ánh mắt ghen tị, ghen tị nhà bọn họ có con rể đáng gờm như vậy!

Lúc này bọn họ cũng bừng tỉnh, tuy vừa nãy suýt nữa bị Dương Tiêu làm lung lay.

Nói cũng phải, tên nghèo lái xe Honda như anh sao có thể biết chuyện trường học quý tộc cao cấp như thế được?

Trương Nguyệt tức anh ách, phẫn nộ nói: "Không ngờ cậu lại nhỏ nhen như vậy, bịa tin sai trái như vậy, muốn hại Thiên Phong thành kẻ bất nghĩa!"

"Đúng vậy, người tầng lớp cỡ anh ta, e rằng còn không phân biệt được trường chui nữa là, sao có thể biết chuyện Sofia?"

"Nhưng thật không ngờ Lý Sơn Phàm nổi danh trùng trùng mà Thiên Phong cũng quen biết, không phải vụ án của Trần Khải Hoàng cũng là do cậu báo chứ?"

Vừa dứt lời, ánh mắt Hàn Thiên Phong lóe lên, nghĩ ra một ý tưởng!

Dù gì mấy người này cũng không thể biết Lý Sơn Phàm.

Thế là anh ta khiêm tốn thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không ngờ vẫn bị lộ tẩy.

Nói thật, hành động lần này của Lý Sơn Phàm đúng là do bản thân tôi cung cấp tình báo.

Vì tôi vẫn luôn quan tâm đến an nguy của Hinh Nhi và Nhã Trân, khi biết Trần Khải Hoàng muốn làm chuyện mất hết tính người như vậy.

Tôi không thể thoái thác, bắt đầu báo cho bạn thân Lý Sơn Phàm của tôi! Chỉ cần là khả năng uy hiếp đến sự an toàn của mẹ con Nhã Trân, Hàn Thiên Phong tôi chắc chắn sẽ không để nó xảy ra! Vốn chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến, huống chi tôi đến để cầu hôn, cũng không muốn nhắc đến chuyện này tránh người khác nói Hàn Thiên Phong tôi ban ơn lấy lòng.

Vì tôi muốn sự chân thành, thật lòng thật dạ của mình có thể làm cả nhà Nhã Trân cảm động, để mọi người cam tâm tình nguyện chấp nhận tôi!"

Lúc bài diễn thuyết của Hàn Thiên Phong kết thúc, không ít người ở hiện trường đều cảm thán không ngớt.

Thậm chí có cô gái còn cảm động rơi nước mắt!

"Đây chính là thâm tàng thân dữ danh trong truyền thuyết sao, Thiên Phong, cậu đúng là người đàn ông tuyệt vời!"

"Âm thầm cứu Hinh Nhi nhưng không dựa vào chuyện này để khoe khoang tư bản, đây mới thật sự tốt cho Hinh Nhi!"

"Kẻ nào đó bịa chuyện hại người ta bất nghĩa, thứ cặn bã bắt Hinh Nhi làm quân tốt có tư cách gì đứng cùng Thiên Phong?"

Lúc này, tiếng tâng bốc liên tục không ngừng vang lên, Hàn Thiên Phong đạt được hiệu quả mong muốn, say sưa giữa những lời ca tụng, vô cùng vui vẻ.

"Bộp bộp bộp bộp."

Đến khi bị một tràng vỗ tay cắt ngang.

"Lợi hại, lợi hại, anh không đến Hollywood phát triển thật lãng phí, Oscar cũng nợ anh một giải ảnh đế."

Dương Tiêu vỗ tay, cười khẽ, cười hết thảy sự hoang đường vô lý, đảo lộn phải trái này.

Lúc này, anh lấy điện thoại ra, soạn tin cho Lý Sơn Phàm: Lập tức điều tra toàn bộ học viện Sofia, mang kết quả đến nhà họ Lương, giấu thân phận của tôi.

Hàn Thiên Phong nhìn Dương Tiêu cười giễu: "Tôi còn tưởng anh muốn nói gì, ha ha, dở dở ương ương, giả vờ giả vịt, tôi khuyên anh đừng cãi bướng nữa.

Anh và nhà họ Lương không phải người cùng thế giới, tôi và anh càng không phải người cùng thế giới, huống chi."

Hàn Thiên Phong nhìn mười ba món trang sức bạch kim kia của mình, nhếch môi cười.

"Chỉ món quà này thôi cũng đủ để anh làm công mười mấy năm nhỉ? Với lại đây chỉ là quà gặp mặt, chỉ cần tôi nói một câu, nhiều món quà lớn khác sẽ được dâng lên bất cứ lúc nào."

Vừa dứt lời, đột nhiên một chiếc xe chở hàng dừng lại trước cửa nhà họ Lương.

Người giao hàng xuống xe, gọi to: "Nhà họ Lương đúng không, quà tặng đến cửa!"

Nói xong, người giao hàng nhanh nhẹn đích thân chuyển những hộp thủy tinh vô cùng xinh đẹp lên sảnh, nhiều cái lớn nhỏ khác nhau.

Lúc mọi người thấy món quà trong hộp trong suốt thì trợn mắt há mồm!

Một sợi dây chuyền kim cương lộng lẫy như sao băng, một con búp bê khảm đầy đá quý bảy màu, nhân sâm trăm năm đặt lên cái đỉnh ngọc bích, bàn cờ bi làm bằng đá mắt mèo quý giá.

Còn có chú chó trí tuệ nhân tạo công nghệ cao, ngọc lục bảo to như trứng ngỗng, một chiếc váy công chúa giới hạn toàn cầu do LV hợp tác với Disney sản xuất...

Thấy quà tặng hiếm có và đắt tiền rực rỡ muôn màu này, người nhà họ Lương không khỏi nuốt nước bọt.

Mấy món quà này cộng lại, chỉ e tổng giá trị lên đến tám con số!

"Trời ạ, Thiên, Thiên Phong quá hào phóng rồi!"

Trương Nguyệt nhìn quà khắp đất mà hai mắt sáng rỡ, thật sự muốn gả cho Thiên Phong!

Trương Nguyệt nói vậy, người nhà họ Lương cũng nhìn Hàn Thiên Phong với ánh mắt như nhìn thiên thần.

"Không ngờ Thiên Phong lại chuẩn bị nhiều quà tặng như vậy, với lại vừa nhìn đã biết lựa chọn rất tỉ mỉ!"

"Thật sự quá có tâm, rất có thành ý!"

"Không hổ là đại thiếu nhà họ Hàn, ra tay rất phóng khoáng!"

Nhìn đống quà tặng trên đất, Hàn Thiên Phong sững sờ, thầm nói quà của tôi vẫn trên Lamborghini với lại cũng không xa hoa như thế này.

Mấy món quà này không phải do anh ta chuẩn bị.

Nhưng mọi người đã nói vậy, nếu bây giờ phủ nhận, vậy mặt mũi đại thiếu nhà họ Hàn của anh ta ném đi đâu?

"Ha ha, chút lòng thành thôi."

Thế là Hàn Thiên Phong mặt dày thừa nhận.

Thấy Hàn Thiên Phong giả vờ nhận vơ giàu có, Dương Tiêu không khỏi lắc đầu cười khẽ: "Anh nói mấy món quà này là của anh?"

"Nếu không thì sao, ở đây có món nào anh mua nổi không?"

Hàn Thiên Phong cố cười bình tĩnh, thầm nói anh cũng có tư cách truy hỏi tôi à?

Người nhà họ Lương cũng cười giễu một trận, không phải của Hàn Thiên Phong, chẳng lẽ của tên nghèo nàn cậu?.

Truyện Chữ Hay