Chương
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Nam tử cao lớn khôi ngô vững vàng đứng ở nơi đó tựa như một vị thần. Trên bầu trời ẩn ẩn tiếng sấm, tia chớp chợt lóe xuống. lynzmix.wordpress.com Cự long màu xanh nhạt xoay quanh nam tử, giương nanh múa vuốt hung tợn rống về phía nam tử tựa hồ nó đang rất tức giận.
"Ngươi đang trách ta không trông nom nhóc con cẩn thận sao?" Tuy rằng nam tử đang nhắm mắt nhưng khí thế vương giả trời sinh không thể bị xâm phạm lại khiến cho lam long có điều cố kỵ.
"Đúng, ta cũng tự trách chính mình sơ sót , phải biết rằng làm cho người khác lạc đường giữa cơn bão tuyết chính là sở trường của tuyết nữ." Ngao Quang mở to mắt, đồng tử màu vàng nhưng con ngươi hẹp dài ở giữa lại ửng đỏ như ngọn lửa , thể hiện sự tức giận của hắn như muốn thiêu đốt vạn vật. lynzmix.wordpress.com Long tộc điện hạ đã hoàn toàn bị chọc giận, không tự giác lộ ra hình dạng thật sự.
"Ta đã nhìn thấy bọn họ nhưng có vẻ đã di chuyển đến nơi khác rồi." Ngao Quang nhảy lên lưng rồng " Đi thôi ! Dám cả gan bắt long tử của ta ! Ta sẽ cho bọn chúng trả giá đại giới !"
Lam long điên cuồng gào thét , lao thẳng lên tầng mây, biến mất ở phía chân trời.
Thiên Hữu lại nằm mơ, cậu biết rõ bản thân đang ở trong mộng . Bốn phía có chút không giống lần trước, chung quanh tối tăm nhỏ hẹp , tựa như giơ tay lên liền có thể đụng vào vách tường. Bên tai truyền tới tiếng " loạt xoạt " tựa hồ có vật gì đó rơi xuống nền tuyết.
Đứa nhỏ vẫn đang khóc thút thít , Thiên Hữu vỗ vỗ đầu nó: " Đừng khóc nữa , mắt sẽ thành mắt thỏ đấy. " ( Shoorin Yumi : phản đối, đừng có so sánh zị nha~ ಠ_ృ )
Đứa nhỏ đột nhiên ôm lấy cậu: "Ta sợ lắm , những người đó cứ dùng dao nhỏ cắt tay của ta."
Chạm vào bàn tay của đứa bé, ngón tay đầy những vết thương lớn nhỏ. lynzmix.wordpress.com
Đây thật sự là mơ sao ? Thiên Hữu không khỏi nghi hoặc. Nếu quả thật là mơ vậy thì đây là giấc mơ của mình hay của người khác?
Thiên Hữu chậm rãi mở mắt, những bông tuyết nho nhỏ rơi xuống từ không trung, yên tĩnh không chút tiếng động bao phủ vạn vật. Mà ngay cả trên người cậu cũng bị phủ một tầng tuyết . Ngồi dậy hoạt động tay chân một chút , ngoại trừ trên cổ có chút đau ra thì không còn chỗ nào bị tổn thương nữa , mà cũng không cảm thấy lạnh.
Tuyết nữ không thấy đâu, hẳn là nên mau chóng đi tìm cô ấy, cũng nhanh chóng đi tìm lại phụ thân thôi.
Đi lên một đỉnh đồi nhỏ nhìn xuống dưới, đồi có một đoàn người đang đi trên đường nhỏ, càng đi càng xa. lynzmix.wordpress.com Thiên Hữu vui vẻ lao thẳng xuống đồi , vừa huơ tay vừa kêu to " Này, này! Từ từ, chờ cháu với !"
Đội ngũ đi chậm lại. Cậu chạy tới gần mới thấy rõ đoàn người có người, toàn thân bao phủ bởi áo bông dày, đang nâng một cái cáng, trên cáng cũng là một lớp chăn thật dày, mà bọn họ thấy cậu chạy tới cũng có chút giật mình.
" Chào mọi người , cháu là Hoa Thiên Hữu. Cháu bị lạc mất phụ thân. Mọi người có thể dẫn cháu đến cục cảnh sát được không ?" Thiên Hữu thực lễ phép nói.
Nam nhân đi đầu nói: " Lạc đường sao ? Thật đáng thương ! Nhưng xin lỗi, hiện tại chúng tôi phải mau chóng đưa vợ tôi đi bệnh viện, cô ấy sắp sinh rồi !"
Trên mặt nam nhân là biểu tình lo lắng, bên ngoài chăn lộ ra mái tóc đen dài, từ bên trong ẩn ẩn truyền ra giọng nữ.
Người còn lại trong đội ngũ nói: "Không thể để đứa nhỏ ở lại nơi này được, rất nguy hiểm !" lynzmix.wordpress.com Sau đó người nọ quay đầu nhìn Thiên Hữu nói: "Cháu đi theo chúng tôi đi. Tới bệnh viện có thể mượn điện thoại gọi đến sở cảnh sát. "
Đoàn người này vốn sống ở trong thôn cách ngọn đồi này không xa. Nam nhân đi đầu khi phát hiện vợ của mình đau bụng té ngã trên nền tuyết đã định dùng xe đưa cô ấy tới bệnh viện . Nhưng bởi vì bão tuyết quá lớn chặn hết tất cả các đường. Hơn nữa việc lái xe trên sơn đạo (đường núi) cũng rất nguy hiểm , vì thế đành nhờ người trong thôn giúp anh dùng cáng đưa vợ đến bệnh viện ở trấn trên.
Thiên Hữu đi theo phía sau bọn họ, một đường rất khẩn trương. lynzmix.wordpress.com Thanh âm từ trong chăn truyền ra càng ngày càng lớn, người phụ nữ không ngừng hô đau, nam nhân đi đầu thỉnh thoảng lại cúi đầu trấn an cô: "Sắp tới rồi, sắp tới rồi, cố kiên trì thêm chút nữa thôi."
Nhưng tiếng kêu thống khổ của cô càng ngày càng lớn, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập. Một cô gái trong đội ngũ đi đến bên cáng, cẩn thận nâng chăn lên sau đó kinh hãi nói :
"Không kịp rồi ! Nhanh tìm một chỗ nào đấy ! ! Chỉ sợ sẽ sinh ngay bây giờ ! ! !"