Cha Nuôi! Con Hận Người!

chương 208

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đi! Chúng ta đi hẹn hò nào."

"Hả!?" Lý Lệ Nhã cứng đơ như bức tượng bị anh ta kéo đi, cái đầu ngu ngơ chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Hẹn hò?

Ủa là sao? Đây là đâu?

Hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu Lý Lệ Nhã, chưa kịp định hình cô ấy đã bị Đằng Minh đẩy vào trong xe, anh giúp cô thắt dây an toàn. Đằng Minh nhếch môi, chạm ánh mắt khó hiểu của cô, anh ta chỉ hôn nhẹ vào cánh môi rồi đóng cửa. Đằng Minh vòng qua phía đối diện, ngồi vào vị trí tài xế, lái xe đi.

"Anh... Anh nói tối nay chúng...ta đi đâu?"

"Đi hẹn hò! Chuyện vợ chồng cũng đã làm rồi, anh đã suy nghĩ rất kĩ, anh không muốn trốn tránh nữa. Tối nay em sẽ có một buổi hẹn hò khó quên." Đằng Minh vừa lái xe vừa nói cho cô nghe, câu cuối vừa ra khỏi miệng, anh ta quay sang nháy mắt với Lý Lệ Nhã.

Lý Lệ Nhã mỉm cười, xuất hiện một cảm giác hạnh phúc khó tả. Cô dần hiểu ra tâm ý của anh, trên đường đi, hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, buột miệng nói với anh ta:

Loading...

"Cảm ơn anh."

"Sao lại cảm ơn anh? Anh cảm ơn em mới đúng."

"Vì sao?"

"Lát nữa em sẽ biết."

Đằng Minh lái xe vào tầng hầm một nhà hàng, hai người bước vào thì có một nhân viên nhận ra Đằng Minh, cô ta cúi người chào, dẫn hai người lên tầng cao nhất của nhà hàng.

"Đây là sân thượng mà?" Lý Lệ Nhã lén kéo tay áo Đằng Minh, nói nhỏ.

Anh ta quay sang cười nham hiểm:

"Anh không biết."

"Chúc quý khách vui vẻ." Nữ nhân viên không làm phiền hai người nữa, cô ta lui đi sẵn đóng cửa.

Phía trước Lý Lệ Nhã có một tấm màn che lại, cô ấy tò mò định mở ra xem nhưng bị Đằng Minh ngăn lại.

"Đừng mở."

Cô ấy chưa kịp trả lời thì bị Đằng Minh từ phía sau dùng hai tay bịt mắt Lý Lệ Nhã, phút chốc tối đen như mực, cô ấy nhất thời không quen nên có hơi vùng vẫy.

"Gì vậy? Anh làm gì vậy?"

Đằng Minh thỏ thẻ vào tai Lý Lệ Nhã:

"Anh có cái này cho em."

Anh ta giúp Lý Lệ Nhã từ từ di chuyển về phía trước, dùng vai hất tấm màn. Lý Lệ Nhã theo bản năng hai tay giơ thẳng trước lồng ngực, mò đường. Đột nhiên Đằng Minh dừng lại, Lý Lệ Nhã vội nắm lấy hai tay anh ta.

"Anh không nói với em, anh định làm gì?"

Đằng Minh từ từ hạ hai tay xuống, hai mắt Lý Lệ Nhã được giải thoát. Cô ngạc nhiên không tin vào mắt, phía trước mắt Lý Lệ Nhã là một khung cảnh rực rỡ, ở giữa là bàn ăn với ánh nến lung linh, hai ghế được đặt vị trí đối diện nhau, xung quanh trải đầy hoa hồng. Lý Lệ Nhã định quay lại hỏi Đằng Minh thì đột nhiên anh ta quỳ một chân với cô làm Lý Lệ Nhã trở nên bối rối.

"Đằng Minh, anh..."

"Lý Lệ Nhã! Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, cảm ơn em đã không bỏ rơi anh dù anh có quá đáng. Trước đây là anh ích kỷ, anh nhút nhát, anh không dám đối diện với tình cảm của mình vì anh sợ quá khứ sẽ một lần nữa xảy ra nhưng có một người bạn đã cho anh lời khuyên, anh đã suy nghĩ rất kĩ... Anh không muốn trốn tránh nữa."

"Anh đứng lên đi! Có chuyện gì vậy, em không hiểu gì hết." Lý Lệ Nhã có phần ngượng nghịu.

"Không!" Đằng Minh từ phía sau lấy ra một hộp nhung nhỏ màu đỏ, mở ra là một chiếc nhẫn kim cương trị giá đắt đỏ, anh đưa ra trước mặt Lý Lệ Nhã rồi nói tiếp:

"Em có đồng ý lấy một người tồi tệ như anh không?"

Lý Lệ Nhã ngẩn ra, sự việc tiến triển quá nhanh khiến cô ấy không thích ứng kịp.

"Em... Em... Cái này có nhanh quá không anh? Chúng ta chỉ mới đêm qua..." Lý Lệ Nhã không dám nói thẳng ra, nghĩ về đêm qua hai người họ mà cô đỏ hết cả mặt.

"Không nhanh! Anh muốn đánh dấu chủ quyền, như vậy sẽ không ai cướp được em. Em theo anh gần một năm rồi, anh hứa sẽ bù đắp cho em. Anh sẽ khiến em trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời."

Nghe được lời nói chân thành của Đằng Minh, Lý Lệ Nhã không kìm được nước mắt, giọt lệ đầu tiên chảy dọc theo gò má, đây có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô. Lý Lệ Nhã đã từ bỏ phẩm giá theo anh ta gần một năm trời, cô cứ nghĩ bản thân thất bại nhưng không ngờ... Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô sẽ không thể quên cái ngày này, ngày hẹn hò đầu tiên cũng là ngày Đằng Minh cầu hôn cô.

Đằng Minh lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, sẵn sàng đeo vào ngón tay Lý Lệ Nhã:

"Lấy anh nha."

"Ô kê! Cưới luôn!" Lý Lệ Nhã không còn kiên nhẫn, cô một phát xỏ tọt chiếc nhẫn vào ngón áp út, vốn Đằng Minh định sẽ chính tay đeo cho cô nào ngờ...

Lý Lệ Nhã đỡ anh ta đứng dậy, hai tay ôm chặt cổ anh, có thể thấy rõ niềm hạnh phúc sâu trong ánh mắt. Cô ấy nhón chân, chủ động hôn lên đôi môi bạc. Đằng Minh nhắm mắt tận hưởng, tay ôm chặt eo Lý Lệ Nhã, hai người trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy trong khung cảnh lãng mạn trải đầy hoa hồng đỏ.

Truyện Chữ Hay