Cha Nuôi! Con Hận Người!

chương 198

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Người đẹp! Uống một mình không vui đâu, để tôi uống với cô."

"Trả lại cho tôi!"

Lý Lệ Nhã tức giận lấy lại ly rượu, mạnh tay để xuống bàn, nói tiếp:

"Tôi đang điên đó! Anh khôn hồn thì biến đi!" Cô cầm lấy chai rượu rót một ly khác, liền bị Kiêu Quang giật lấy, hắn cũng cầm lấy ly thủy tinh để sang một góc.

"Cô không nhớ tôi sao? Lần trước chúng ta đã gặp nhau một lần ở đây."

"Tôi không nhớ nên anh làm ơn đi chỗ khác, tôi không thích ai làm phiền."

"Cô thật là... Cá tính đó nhưng tôi thích, hay để tôi uống với cô một ly."

Lý Lệ Nhã chỉnh váy, ngồi vắt chéo chân, hai mắt mơ màng nhìn Kiêu Quang:

"Da mặt anh làm từ gì thế? Sao dày dữ vậy!?"

Loading...

"Từ từ đừng nóng, cô chịu uống với tôi một ly xong tôi sẽ đi."

Kiêu Quang cầm chai rượu rót vào ly, hắn lợi dụng lúc Lý Lệ Nhã không để ý, lấy gói giấy trong túi mở ra là thứ bột trắng lén hoà vào ly rượu. Kiêu Quang mỉm cười, cầm ly rượu đã tẩm thuốc nhét vào tay Lý Lệ Nhã.

"Mời." Kiêu Quang từ từ đưa lên miệng, vừa uống vừa quan sát hành động của Lý Lệ Nhã.

Cô ấy không một chút nghi ngờ, cứ ngỡ chỉ là một ly rượu bình thường nhưng Lý Lệ Nhã không biết tiếp theo đây sẽ có một chuyện xảy ra ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô.

...

Đằng Minh trên đường đi, khuôn mặt không có cảm xúc, hai mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Lúc nãy anh ta ra ngoài đã không thấy hai tên đàn em kia, chỉ thấy một mình Lý Lệ Nhã ngồi trong quán. Cô ấy mặc chiếc váy ngắn như thế rất dễ thu hút những đàn ông thèm khát xung quanh.

Lý Lệ Nhã! Một mình cô ấy ở đấy liệu có an toàn?

Đằng Minh qua nhiều phút trằn trọc, đắn đo suy nghĩ, cuối cùng anh quyết định:

"Quay lại Win club!"

"Dạ có chuyện gì thế Đằng Tổng?" Thư ký rất ngạc nhiên, bọn họ vừa mới rời khỏi đó sao giờ quay lại.

Đằng Minh hừ lạnh, liếc nhìn tên thư ký qua gương chiếu hậu:

"Đừng hỏi nhiều! Mau lên!"

"Dạ Đằng Tổng, tôi biết rồi." Thư ký sợ hãi, hai tay run run vội xoay vô lăng, chiếc xe quay đầu giữa đường, phóng nhanh tới Win club.

...

Qua năm phút, Lý Lệ Nhã bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng rát, cái cảm giác như bị thiêu cháy khiến cô ấy rất khó chịu. Lý Lệ Nhã không tự chủ, khẽ kêu:

"Nóng! Nóng quá!"

Kiêu Quang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, biết Lý Lệ Nhã đã ngấm thuốc, hắn ta mừng thầm, khuôn mặt lộ rõ sự thèm khát, ánh mắt biến thái nhìn thân thể Lý Lệ Nhã từ trên xuống dưới. Hắn ôm lấy vai cô ấy, giả vờ quan tâm:

"Cô bị sao vậy?"

"Buông tôi ra! Nóng quá!" Lý Lệ Nhã dùng một chút lý trí cuối cùng, cố đẩy Kiêu Quang ra.

Hắn không những không né, còn ôm Lý Lệ Nhã chặt hơn. Kiêu Quang lấy điện thoại nhắn cho tên đàn em, hắn di chuyển tay xuống ôm eo cô.

"Cô hình như không khỏe, để tôi đưa cô về."

Kiêu Quang kéo Lý Lệ Nhã đứng dậy, hắn ta cầm tay cô khoác qua vai hắn, tay nắm eo cô ôm chặt vào lòng, hai người đi ra ngoài, Lý Lệ Nhã giờ không còn sức chống cự. Tiếng nhạc vang ra ngoài đường lớn, hai tên bảo vệ cao to canh cửa, một chiếc xe dừng đúng lúc trước bọn họ, Kiêu Quang hấp tấp mở cửa xe, hắn sắp được thưởng thức con mồi, định đẩy Lý Lệ Nhã vào trong. Đột nhiên một cánh tay chắc khỏe nắm lấy tay Lý Lệ Nhã, dùng một lực mạnh kéo cô ấy về phía sau. Kiêu Quang bất ngờ vụt mất con mồi, hắn tức giận quay lại định cho người đàn ông một trận, vừa quay lại Kiêu Quang ngạc nhiên:

"Đằng Minh, không phải anh về rồi sao?"

"Người con gái của tôi anh cũng dám đụng!?" Đằng Minh từ đằng sau rút ra một khẩu súng chĩa vào đầu Kiêu Quang, hắn sợ hãi không dám nhúc nhích, hai mắt ngước nhìn họng súng đang chạm sát vào vầng trán, sợ hãi tột độ, trên mặt nhễ nhãi mồ hôi.

"Đằng... Đằng Minh, anh bình tĩnh! Tôi không biết đây là người con gái của anh, nếu biết có cho ăn gan hùm tôi cũng không dám đụng!"

"Cấm anh đụng tới cô ấy, nếu không... Tôi đây không nể tình!"

Đằng Minh rút lại khẩu súng, hai tay bế Lý Lệ Nhã đi về phía thư ký, Đằng Minh đặt cô ấy vào trong xe. Chiếc xe rời đi để lại Kiêu Quang bực tức đứng đó, hắn tức giận đá mạnh cửa xe, miệng chửi thề:

"Mẹ kiếp! Suýt nữa ông đây được thưởng thức mồi ngon rồi."

...

"Nóng quá!" Lý Lệ Nhã nới lỏng dây áo, đôi gò bồng căng tròn không ngừng phập phồng, nhũ hoa lúc ẩn lúc hiện khiến người khác ngượng đỏ mặt. Đằng Minh toát mồ hôi hột, ngồi bên cạnh Lý Lệ Nhã mà cô cứ khiêu khích như vậy, anh ta tuy lạnh lùng nhưng căn bản vẫn là một người đàn ông, bản năng đàn ông không thể nào kiềm chế. Đằng Minh tuy khác những người bình thường, anh ta không dễ bộc phát thú tính nhưng với người con gái mình thích thì điều này không chắc.

"Ưm..." Tiếng rên khẽ phát ra từ miệng Lý Lệ Nhã, giọng nói ngọt ngào dẫn dụ con sói nguy hiểm.

Truyện Chữ Hay