Buổi tối bao trùm, đường phố vắng vẻ hẳn, thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua. Đằng Minh lái xe đi với tốc độ nhanh, chiếc xe dừng trước khách sạn, bảo vệ liền chạy lại, anh ta bước xuống xe, đưa chìa khoá xe cho bảo vệ rồi đi vào trong, những nhân viên trong đó vừa thấy Đằng Minh liền cúi chào anh ta. Đằng Minh chỉ liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng lướt qua, anh ta đi thẳng vào thang máy. Đằng Minh lên tầng cao nhất, tới căn phòng sang trọng nhất, mở cửa vào phòng, Đằng Minh tiện tay ném áo khoác xuống ghế sofa, tay nới lỏng cà vạt, đi thẳng vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, Đằng Minh ngồi một mình trong phòng, không ánh đèn, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt le lói qua cửa sổ. Anh ta mặc trên người áo choàng tắm, mái tóc còn đọng nước, rũ xuống trước mặt càng làm tăng thêm vẻ nam tính, ma mị, trên cơ thể phảng phất mùi hương của sữa tắm. Anh ta lại gần quầy bar nhỏ, rót một ly rượu vang. Đằng Minh cầm ly rượu đi về hướng cửa sổ, tay đung đưa, chất lỏng màu đỏ rung lắc theo nhịp, sau đó đưa lên miệng thưởng thức. Anh ta yên tĩnh nhìn ngắm bầu trời về đêm, từ trên cao nhìn xuống được cảnh quan toàn thành phố. Đằng Minh chìm trong suy tư, ánh mắt thoáng hiện nét u sầu, nhìn chằm chằm ly rượu, đột nhiên lại hiện lờ mờ khuôn mặt Lý Lệ Nhã, cô ấy nhìn anh ta nở nụ cười tươi, bất giác ánh mắt trở nên ôn nhu, Đằng Minh mỉm cười nhưng anh kinh ngạc vội dập tắt nó.
Lý Lệ Nhã!
Tại sao cô lại phí tình cảm cho một người như anh?
Đằng Minh đứng im, nhịp tim ngày càng nhanh, cả người bắt đầu nóng bừng.
Loading...
Lý Lệ Nhã! Sao cô cứ liên tục xuất hiện trong đầu anh?
Nhớ về bộ dạng Lý Lệ Nhã mỗi lần gặp anh ấy, lúc nào cũng lẽo đẽo theo Đằng Minh. Cô ấy lúc nào cũng hồn nhiên, vui vẻ như vậy, dù Đằng Minh có tỏ thái độ gắt gỏng, khó chịu cỡ nào cô ấy cũng không giận, luôn cười trêu chọc Đằng Minh.
Một cô gái thuần khiết như Lý Lệ Nhã đáng ra không nên dính vào một người xấu xa như anh, hai người sẽ không có tương lai...
Không có kết cục tốt!
Đằng Minh thở dài, ngửa đầu nhìn lên bầu trời cao, đêm đêm trời đẹp đầy sao, thật khiến người ta dễ chìm vào mộng tưởng. Anh ta nhếch mép, cảm thấy bản thân thật tồi tệ, ly rượu đưa lên uống hết sạch.
Chiều nay anh đã nói ra những lời...những lời tổn thương đến Lý Lệ Nhã, chưa bao giờ anh ta thấy vẻ mặt đó của cô.
Chắc cô ấy đang rất đau lòng?
Đằng Minh tay nắm chặt đấm mạnh vào tường khiến nó nứt một mảng, da tay anh ta cũng trầy xước rỉ máu nhưng Đằng Minh không cảm thấy đau, trái tim anh như bị xé toạc, nó còn đau gấp trăm lần. Đằng Minh nghiến răng nghiến lợi, tâm lý đấu tranh.
Tại sao anh lại như vậy!?
Trước đây anh ta có thể khống chế bản thân, không để mình bị tình cảm chi phối nhưng lần này Đằng Minh lại khó chịu đến vậy, lời nói của anh ta tổn thương Lý Lệ Nhã nhưng cũng tổn thương anh ta rất nhiều. Đêm nay Đằng Minh dùng rượu để khiến bản thân say nhưng càng uống anh ta càng tỉnh, càng nhớ cô nhiều hơn.
"A!!! Hức..."
Đằng Minh xoay người, áp lưng vào tường, anh không còn sức đứng vững, trượt dài xuống đất. Ly rượu rời khỏi tay, một giọt cuối cùng chảy xuống sàn nhà, màu đỏ như máu. Đằng Minh ngồi bất động, khoé mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu, trong con ngươi có thể thấy rõ sự cô đơn. Cuộc đời anh ta không còn ai cả, ba mẹ mất, người thân ruồng bỏ, bạn bè cũng không có, đến cả người con gái một lòng hi sinh vì anh ta cũng đi rồi.
Đằng Minh bật cười:
"Lý Lệ Nhã! Cô xứng đáng với người đàn ông tốt hơn."
Anh không muốn ai vì anh mà phải hi sinh thêm lần nào nữa. Đã đủ rồi, anh hối hận lắm rồi, tất cả nên dừng lại thì tốt hơn trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Đằng Minh liếc nhìn ly rượu, anh cầm lấy, mệt mỏi đứng dậy, lê bước chân nặng nề đi tới quầy. Anh ta mở tủ lấy chai Whisky đắt tiền, mở nút rót vào ly, sau đó một hơi uống cạn, uống hết anh ta lại rót thêm ly nữa đến khi hết một chai.
"Hừ!!!"
Đằng Minh đập bể chai rượu, uống hết một chai tại sao anh vẫn chưa say!? Còn là rượu nồng độ cao nhưng tại sao anh vẫn chưa say!? Đằng Minh lại mở tủ lấy ra một chai khác, anh ta uống hết một chai rồi một chai nữa. Đằng Minh bất lực, anh ta đã uống hết ba chai nhưng vẫn không say nổi. Anh ta nhìn chằm chằm vào đống vỡ vụn trên sàn nhà mà thở dài, chưa bao giờ Đằng Minh khổ như thế này. Ngồi trầm ngâm được mười lăm phút, Đằng Minh đến bên chiếc giường Kingsize, anh ta nằm xuống, đầu óc vẫn tỉnh táo, hai mắt nhìn lên trần nhà sau đó nhắm chặt, anh để tay lên trán, cố gắng ngủ để không phải suy nghĩ.
Trong căn phòng tối tăm, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng khóc yếu ớt như bị kìm nén.