Đằng Minh vẫn mặc bộ vest đen, anh lái xe về công ty. Anh bước xuống xe, gửi chìa khóa cho bảo vệ, hai tay theo thói quen chỉnh trang lại âu phục. Vừa tới công ty thì Đằng Minh phải tiếp nhận một cuộc gặp gỡ quan trọng, đây là đối tác đặc biệt khó tính, anh không thể lơ là. Nếu như hợp đồng thành công có thể giúp cả công ty anh ta phát triển ra nước ngoài.
Đằng Minh đi thẳng vào phòng, đối tác của anh cũng vừa tới, là một người phụ nữ trung niên, bà ta nhìn Đằng Minh dò xét từ trên xuống dưới, sau đó hài lòng gật đầu rồi nói ra một câu khiến Đằng Minh khó hiểu:
"Rất tốt! Con bé thật có mắt nhìn!"
"Xin lỗi! Bà vừa nói gì?" Đằng Minh hơi khó chịu khi có một ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào anh ta.
"Không! Không gì cả! Cậu là Đằng Minh phải không?" Bà ta lịch sự đưa tay ra trước mặt Đằng Minh, miệng nở nụ cười thân thiện.
Đằng Minh thả lỏng cơ mặt, anh ta lập tức mỉm cười đáp lại, bắt tay với bà ta:
"Phải! Tôi là Đằng Minh!"
"Tôi là Lệ Kiều, chủ tịch công ty LK bên Mỹ."
"Mời bà ngồi."
Loading...
Đằng Minh rót trà mời bà ta. Lệ Kiều nhẹ nhàng ngồi xuống, nhàn nhã cầm tách trà nhâm nhi một chút.
"Đây là hợp đồng, cậu xem thử đi." Lệ Kiều không hổ danh là chủ tịch công ty lớn ở Mỹ. Bà ta rất quyết đoán, nghe qua cách nói chuyện và hành xử Đằng Minh cũng biết bà ta là người như thế nào.
Đằng Minh cầm lấy bản hợp đồng dày kín ba trang, anh ta xem kĩ từng tờ, sau đó nhếch môi cười, xem ra Đằng Minh rất hài lòng với điều khoản trong bảng hợp đồng.
"Tôi không có ý kiến."
"Vậy bây giờ chúng ta kí được chứ?" Lệ Kiều đưa tay ra, thư ký của bà lấy trong túi áo một cây viết bi, đặt lên tay bà, đồng thời lấy ra thêm một bản nữa đặt lên bàn.
"Được thôi."
Đằng Minh đặt bản hợp đồng xuống bàn, lấy cây viết trong túi áo vest kí vào phần kí tên ở hai bản, sau đó đẩy hợp đồng sang cho Lệ Kiều. Bà ta cũng vẽ vài đường điêu luyện vào tờ giấy. Lệ Kiều giữ một bản, Đằng Minh giữ một bản.
Hai người đồng loạt đứng dậy, Đằng Minh đưa tay ra trước:
"Rất vui được hợp tác với bà."
"Hân hạnh." Lệ Kiều cũng đáp lại, xem ra bà rất vui với lần hợp tác này.
Vốn ban đầu là có người năn nỉ, Lệ Kiều mới đồng ý đi xem thử nhưng xem ra đây lại thu về kết quả tốt ngoài mong đợi.
Đợi Lệ Kiều rời đi, Đằng Minh mới nhẹ nhõm hơn, không hiểu sao trước người phụ nữ này anh ta lại cảm thấy áp lực như vậy, cái cảm giác giống như là con rể về ra mắt mẹ vợ vậy.
Anh ta ngồi xuống ghế đệm, dựa người ra sau, tay chống đầu hơi nghiêng, Đằng Minh mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt. Thư ký thấy thế cũng biết điều mà im lặng rời đi.
Cạch!
Nghe tiếng đóng cửa, Đằng Minh bất chợt mở mắt, khuôn mặt suy tư.
Công ty LK là một trong số công ty hàng đầu ở Mỹ, nếu xét về địa vị thì một công ty như LK sẽ không cần phải quan tâm tới một công ty đứng thứ ba thành phố S như anh.
Vậy tại sao bọn họ lại muốn hợp tác với anh?
Có gì đó không đúng, Đằng Minh cảm thấy nghi ngờ.
Rồi anh ta lại lắc đầu, bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi, nhanh chóng lao đầu vào công việc.
...
Chiếc xe dừng lại, Lệ Kiều leo lên xe, bà ta ngồi ở ghế sau.
Tài xế vừa ngồi vào vị trí, anh ta khởi động xe.
"Bà chủ muốn đi đâu ạ?"
"Đi đâu? Đương nhiên là về Lý Gia." Bà ta nhìn thẳng vào gương chiếu hậu, trong gương là khuôn mặt của anh tài xế.
Anh tài xế liền tuân lệnh, lái xe đi. Còn Lệ Kiều dán mắt vào chiếc điện thoại, bà ta tranh thủ giải quyết một số công việc.
Đi khoảng hai mươi phút, chiếc xe dừng lại trước cổng Lý Gia, hai người bảo vệ lập tức chạy ra mở cổng. Anh tài xế một lần nữa lái xe vào trong, đi thẳng một đường, hai bên là cây xanh được chủ nhà cho người trồng nhiều vô kể. Gần tới ngôi biệt thự to lớn, đi qua khu vườn trồng đầy hoa, giữa vườn là đài phun nước.
"Bà chủ! Đã tới rồi ạ." Anh tài xế bước xuống mở cửa cho Lệ Kiều.
Bà ta chỉ gật nhẹ, mỉm cười bước xuống xe. Lệ Kiều vừa đi vào trong thì một nữ giúp việc vội chạy ra, cô ta sợ hãi cứ cúi đầu, hai tay run run nắm chặt nhau, giọng nói chậm rãi:
"Bà chủ tha lỗi, tôi chậm trễ tiếp đón."
Lệ Kiều là một người dễ tính nhưng bà cũng rất nguyên tắc và bà rất khó chịu khi ai làm sai quy tắc. Lệ Kiều dập tắt nụ cười, khuôn mặt liền nghiêm khắc, nhìn nữ giúp việc từ trên xuống dưới rồi nói:
"Hôm nay tâm trạng tôi tốt sẽ không trách phạt cô, nếu còn lần sau thì cô hãy tự biết."
"Dạ bà chủ... Để tôi cất đồ cho ạ." Cô giúp việc vui mừng, cô ta cầm lấy túi xách trên tay Lệ Kiều.
Bà ta chỉ gật đầu, đưa túi cho cô giúp việc, sau đó nhìn ngó nghiêng khắp phòng, tiện miệng hỏi nữ giúp việc:
"Cô chủ đâu rồi?"