Thẩm Tư Linh đi vào sâu bên trong, không khí u ám khiến cô lạnh xương sống, bốn phía đều là bức tường cũ nát. Ở đây vắng vẻ, một tiếng động nhỏ cũng đủ làm người ta thót tim. Cô đi theo hướng dẫn của Yến Nhi qua ba căn phòng, cua phải thì thấy một phòng khác được đóng kín bằng cửa sắt. Thẩm Tư Linh cầm sẵn khẩu súng, hít thở sâu lấy hết can đảm mở cửa, căn phòng trống không, ở giữa có một cái ghế, lưng ghế đối diện cô. Thẩm Tư Linh định chạy lại xem thử thì có một con dao găm phóng tới, cô né kịp.
Hên là ở Pháp cô có học một chút võ để phòng thân, tai cũng thính hơn bình thường.
"Hay lắm! Vậy mà cô cũng né được!" Yến Nhi từ trong góc bước ra, theo sau ả là một tên đàn em, trên tay hắn là con dao giống với loại lúc nãy, hai tên kia đã đứng ở ngoài canh gác.
"Cô là ai? Tại sao khuôn mặt cô..." Thẩm Tư Linh hoảng loạn nhìn người con gái có khuôn mặt giống cô như đúc.
"Khuôn mặt này sao? Giống cô quá hả?" Yến Nhi sờ mặt, nhếch cười nửa miệng.
Thẩm Tư Linh vô tình nhìn sau lưng ả. Lưu Nhược Lam bị trói, cô ta ngất xỉu nằm dưới đất.
Cô lạnh lùng, gằn giọng hỏi:
Loading...
"Cô là ai!?"
Yến Nhi phì cười, ả lại gần Thẩm Tư Linh, ghé sát vào tai:
"Tao hả? Yến Nhi đó!"
"Cô..." Thẩm Tư Linh càng kinh ngạc hơn, cô trợn mắt nhìn ả.
"Cô thắc mắc lắm phải không?"
"Tại sao khuôn mặt cô lại như vậy?"
"Tôi đã chịu đau đớn như thế nào để sở hữu được diện mạo này của cô. Sao? Cô mừng lắm chứ gì?"
Thẩm Tư Linh nhếch mép khinh bỉ:
"Cô nực cười! Tại sao tôi phải mừng?"
"Mừng vì nhìn thấy tôi đau khổ, mừng vì tôi trở thành bản sao của cô."
"Cô điên rồi! Tôi không có đê tiện như cô!"
Yến Nhi lùi ra sau vài bước đứng gần chiếc ghế rồi phá lên cười:
"Nói hay lắm, để tao xem mày còn mạnh miệng nữa không?"
Ả dứt lời, rồi xoay ghế lại. Ly Ly bị trói chặt ngồi trên đó, miệng cô bé bịt kín, hai mắt ướt đẫm nhìn Thẩm Tư Linh.
"Ly Ly!" Cô sốt sắng muốn chạy lại ôm lấy cô bé nhưng Yến Nhi đã chĩa khẩu súng vào đầu Ly Ly, ả lên nòng.
"Tới đây, tôi sẽ bắn nát sọ con bé."
"Yến Nhi, cô điên rồi. Nó chỉ là con nít thôi, có gì thì nhắm vào tôi." Cô lo sợ, toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm vào khẩu súng.
"Cô yên tâm. Hai mẹ con sẽ được chết chung."
"Không! Xin cô mà, tôi xin cô!" Thẩm Tư Linh nước mắt tuôn rơi, hai chân quỳ mạnh trên mặt đất.
"Cô đang quỳ? Sao lại trở nên như vậy?" Yến Nhi hả hê.
"Tôi xin cô mà." Thẩm Tư Linh cúi đầu, hai tay bất lực chống trên mặt đất.
"Thật tội nghiệp! Tôi coi như độ lượng, chỉ cần cô tự bắn vào bả vai thì tôi sẽ xem xét."
Thẩm Tư Linh ngước lên nhìn ả, tay nắm khẩu súng càng chặt:
"Có thật... Cô sẽ tha cho Ly Ly?"
"Để tôi xem cô có dám không?" Yến Nhi nở nụ cười càng sâu, ánh mắt hung ác nhìn cô.
Thẩm Tư Linh nhìn Ly Ly, cô bé liên tục lắc đầu muốn ngăn lại. Cô mỉm cười, tay lên nòng súng đặt lên bả vai trái, mắt nhắm chặt, cô cắn chặt môi dưới.
"A!!!"