Yến Nhi đi lang thang trên đường, khuôn mặt quấn băng đáng sợ. Ả mặc kệ xung quanh mọi người nhìn với con mắt sợ sệt, bọn họ đi né ả ra càng xa càng tốt. Yến Nhi lạnh lùng liếc nhìn, nhếch môi cười chế giễu.
Mấy người tưởng hơn tôi là hay lắm sao?
Bước đi theo từng nhịp, ả vô định tiến về phía trước. Đèn giao thông hiển thị màu xanh, một chiếc xe tải với tốc độ nhanh lao tới. Yến Nhi thẫn thờ, qua đường bất ngờ khiến tài xế hốt hoảng, ông ta phanh gấp, chiếc xe tải dừng đột ngột làm đầu ông ta đập mạnh vào vô lăng. Tên tài xế xuýt xoa, tức giận thò đầu ra cửa, chửi bới:
"Nè cái bà điên kia! Đi đứng không biết nhìn đường à? Đang là đèn xanh đó, mắt mũi để đâu vậy?"
Yến Nhi trừng mắt nhìn tên tài xế, ả không nói gì, khuôn mặt cùng với ánh mắt khiến tên tài xế có phần rùng mình, ông ta cảm thấy ớn lạnh.
"Cô nhìn gì? Bộ không...không đúng hả?"
Yến Nhi mở lời, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ:
"Chửi xong rồi chứ gì?"
"Hả! Cô nói gì?"
Yến Nhi không trả lời, ả tiếp tục đi. Tên tài xế nhăn mày, nhìn Yến Nhi:
"Đúng là xui xẻo!" Ông ta lái xe đi.
...
Yến Nhi về Thẩm mỹ viện, ả mở cửa đã thấy có người trong phòng. Lưu Nhược Lam ngồi trên giường chờ đợi, cô ta nhìn Yến Nhi như dò xét.
"Cô tới hồi nào?"
"Tới lâu rồi, tôi đợi cô."
Yến Nhi cởi bỏ áo khoác và mũ, thay vào quần áo bệnh nhân. Lưu Nhược Lam đứng dậy, kéo tay Yến Nhi đẩy xuống giường.
"Làm gì vậy?"
"Cô đi đâu?" Lưu Nhược Lam giẫm một chân lên giường, tra hỏi.
Yến Nhi nhìn hành động của Lưu Nhược Lam, ả tỏ thái độ khó chịu:
"Cô xen vào chuyện của tôi làm gì?"
"Tôi đang quan tâm cô thôi."
"Không cần cô quan tâm! Đừng xen vào nữa."
Lưu Nhược Lam nổi giận nắm lấy cổ áo Yến Nhi, áp sát mặt gần ả:
"Cô nói vậy là sao? Cô nên nhớ không còn ai để cô dựa dẫm ngoài tôi, bớt lên giọng đi!"
"Tôi không quên nhưng cũng không có nghĩa mọi thứ cô đều quản. Chuyện của tôi sẽ tự tôi tính."
Yến Nhi đẩy chân cô ta xuống giường, vén chăn nằm xuống.
"Cô đi gặp Đằng Minh nữa hả?" Lưu Nhược Lam hừ lạnh, khoanh tay dựa vào cạnh tủ.
"Tôi bây giờ không có can đảm gặp anh ấy..." Yến Nhi ngừng lại, hít sâu một hơi, hai mắt ả rưng rưng, nói tiếp: "Tôi chỉ lén nhìn anh ấy."
Lưu Nhược Lam thở dài, ả bất lực:
"Sao cô ngu ngốc quá vậy?"
"Tôi rất ngốc, thà cứ để bản thân không biết gì hết."
"..."
"Cô không biết được anh ấy đâu và những chuyện tôi đã trải qua. Đằng Minh đã giúp tôi rất nhiều." Yến Nhi quay lưng về phía Lưu Nhược Lam.
"Điên thật mà! Hèn gì để anh ta lợi dụng." Lưu Nhược Lam quăng lại một câu, cô ta rời khỏi phòng.