Trời hôm nay nắng gắt nhưng trong căn phòng lạnh lẽo độc nhất một chiếc giường, không có cửa sổ, trần nhà chỉ treo một bóng đèn nhỏ chiếu ánh sáng ít ỏi. Một người phụ nữ ngồi dựa lưng vào gối, chiếc chăn đắp hờ, cô ả mặc đồ bộ trông giống bệnh nhân, khuôn mặt quấn băng trắng kín mít đáng sợ như xác ướp chỉ để lộ đôi mắt để nhìn, miệng để nói và cái mũi để thở. Ả ta đau đớn vì vết thương căng da, hơi thở dồn dập từ từ di chuyển cơ thể, đưa tay hết cỡ tới ly nước ở trên tủ nhỏ bên cạnh.
"Đừng cố sức, cô mới phẫu thuật xong, vết thương chưa lành đâu." Lưu Nhược Lam mở cửa, cô ta giúp Yến Nhi lấy ly nước và một viên giảm đau trong hộc tủ.
Yến Nhi bỏ viên nén vào miệng, cầm ống hút nước rất chậm, mới phẫu thuật cách đây không lâu, ả sợ đứt chỉ nên làm gì cũng cẩn thận từng chút một. Sau khi đã dập tắt cơn khát khô ngay cổ họng, ả mới mở miệng nói lí nhí:
"Có thể tin được ông ta không?"
"Cô yên tâm! Ông ta là bác sĩ giỏi Ngã Định giới thiệu, nhất định sẽ thay đổi khuôn mặt theo ý cô muốn."
Yến Nhi còn khá bồn chồn trong lòng, một điều gì đó khiến ả lo lắng. Yến Nhi thở dài, hỏi tiếp:
"Cô chắc Tần Hạo không biết chỗ này chứ?"
"Đây là Thẩm mỹ viện tư nhân, nơi này ở trong một khu nhỏ, Tần Hạo sẽ không để ý đến."
"..." Yến Nhi im lặng, ả uống sạch ly nước.
Lưu Nhược Lam cầm lấy ly nước trên tay Yến Nhi, tiện tay rót một ly đầy trước cho ả.
"Bác sĩ dặn cô phải kiêng ăn một số thứ, tôi sẽ nấu một số món nước lỏng cho cô dễ nuốt." Cô ta vừa dứt lời định quay lưng rời đi thì Yến Nhi nắm tay níu lại:
"Bác sĩ nói chừng nào tôi có thể ra khỏi đây."
"Một tháng... Một tháng cô có thể sở hữu một gương mặt hoàn toàn mới."
"Không còn cách nhanh hơn. Tôi không kiên nhẫn chờ đến một tháng."
"Cô đã phẫu thuật toàn bộ gương mặt thì phải chịu! Một tháng này rộng lượng để bọn họ tận hưởng một chút."
Yến Nhi giơ hai tay áp hờ lên miếng băng, ánh mắt điên dại nhìn vào khoảng không trung, giọng nói run run:
"Chỉ... Chỉ cần khuôn mặt này, tôi không còn phải trốn chui trốn nhủi nữa."
"Đợi đến lúc đó cô hãy nghỉ ngơi cho tốt đi. Giờ tôi về nấu ít đồ ăn cho cô, thuốc tôi để sẵn trong hộc tủ chừng nào cô đau quá thì nhớ uống."
Lưu Nhược Lam bỏ tay Yến Nhi ra, cô ta rời khỏi phòng.
- -----------------
Công ty MR.
Thẩm Tư Linh mải mê làm việc, thỉnh thoảng có liếc nhìn "nguyên cây phiền phức" đằng kia. Lâm Tạ Phong vẫn ở lì trong phòng, anh ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa đọc báo nhưng thực chất ánh mắt cứ mãi tập trung vào cô. Thẩm Tư Linh nổi cáu khi có người nhìn chằm chằm như vậy, cô không kiên nhẫn mở lời:
"Anh không đến công ty à?"
"Công ty có người lo rồi, anh tự cho bản thân nghỉ phép." Lâm Tạ Phong giả vờ như không nhận ra sắc mặt của cô, anh vui vẻ đáp.
"Vậy thì anh đi đâu đó đi, đừng ở đây nhìn em vậy, em không tập trung được."
"Em làm việc của em, anh làm việc của anh."
Thẩm Tư Linh nhăn nhó, mắt lườm anh càng khiếp sợ, cô cứng họng:
"A... Anh!"
"Ha... Ha... Tha cho em, chiều nay anh có cuộc họp." Lâm Tạ Phong phì cười, anh từ đâu lại có sở thích chọc giận cô thế này.
"Anh đi đi, không tiễn." Cô mừng thầm, tay vẫy vẫy muốn đuổi Lâm Tạ Phong đi.
"Em tuyệt tình quá."
"Tuyệt với chả tình gì ở đây."
Lâm Tạ Phong mặc chỉnh tề lại áo, trước khi đi còn không quên dặn cô:
"Đúng rồi, còn hai tuần nữa là lễ đính hôn của bạn em đó. Nhớ chuẩn bị."
"Em nhớ mà."
"Anh đi đây! Đừng nhớ anh quá đó."
"Dẹp! Em không thèm nhớ."