Cha Nuôi! Con Hận Người!

chương 115

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay cô dậy sớm hơn mọi ngày, điện thoại rung chuông lúc năm giờ sáng.

"Ưm..." Cô mắt nhắm mắt mở, thò tay ra tìm kiếm tắt điện thoại. Cô còn muốn ngủ thêm tí nữa nhưng hôm nay cô còn phải nấu cháo cho anh cũng sẵn tiện nấu bữa sáng.

Cô thuận chân đạp chăn sang một bên, cố gắng ngồi dậy. Cô ngáp một hơi dài, tay nắm sau gáy xoay cổ qua lại. Từng bước chân uể oải sau khi ngủ dậy đi vào phòng tắm.

Mười lăm phút sau, cô đi ra với mùi hoa oải hương ngọt ngào, khoác áo lụa bên ngoài để che chắn váy ngủ hai dây mỏng manh bên trong. Cô mở cửa phòng bước xuống lầu, dưới lầu có mấy người giúp việc đã dậy từ sớm đang dọn dẹp, bọn họ vừa thấy cô liền cúi đầu chào. Cô mỉm cười nhẹ, rồi đi thẳng vào bếp.

"Mấy cô ra ngoài kia dọn dẹp đi, để tôi chuẩn bị bữa sáng." Cô nhìn mấy người giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng, nói.

"Dạ cô chủ." Đám giúp việc cúi người chào cô rồi nhẹ nhàng rời đi.

Cô đeo chiếc tạp dề vào, rồi buộc tóc gọn gàng, bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Nửa tiếng sau, một bữa sáng hoành tráng đã xong xuôi, cô kêu mấy người giúp việc giúp cô dọn ra bàn, còn cô tháo tạp dề xuống rồi đi lên lầu. Cô đi men theo hành lang đến phòng Ly Ly, mở cửa đi vào nhẹ nhàng. Cô ngồi xuống giường nhìn cô bé đang ngủ, khóe miệng cô bé hơi khẽ cười mà còn chảy nước bọt, chắc cô bé đang nằm mơ được ăn ngon rồi. Cô cúi sát lại gần, ngón tay nhéo nhẹ cái má trắng sữa của Ly Ly, cô bé khó chịu rên vài tiếng, hai tay nhỏ nhắn quơ lung tung trong không trung.

"Ly Ly! Dậy đi!" Cô lay nhẹ người cô bé.

Ly Ly mở mắt, cả người bật dậy nhào vào lòng cô.

"Mami đi đâu bỏ mặc Ly Ly ở nhà một mình?"

"Mami cả ngày ở trong bệnh viện chăm sóc daddy của con đó." Cô vuốt dọc sống lưng dỗ dành cô bé đang hờn dỗi.

Ly Ly hai mắt to tròn ngước lên nhìn cô, cô bé tò mò hỏi:

"Mami! Sao daddy nằm bệnh viện vậy?"

"Daddy của con là bị bệnh nhưng giờ đỡ nhiều rồi. Hôm nay mami sẽ xin cô con đi học trễ, mau dậy rửa mặt xuống ăn sáng rồi mami đưa con vào thăm daddy."

"Dạ mami."

Vừa nghe được gặp anh, con bé mừng rỡ hôn vào má cô rồi nhảy vọt ra khỏi giường chạy vào phòng tắm, cô ở ngoài đợi trong lúc đó sẵn gọi điện tới cô giáo chủ nhiệm của Ly Ly.

...

Cô cầm tay Ly Ly đi xuống lầu đã thấy bóng dáng của Lợi Tư Vũ ngồi ở bàn ăn, bên cạnh là một người phụ nữ ngồi quay lưng lại với cô, không nói cô cũng đoán ra là ai rồi. Chắc hai người đó hôm qua lại đi chơi đêm rồi sẵn Rania ngủ ở Lợi gia luôn. Hai người đó mà không làm gì cô đi đầu xuống đất... Đúng là anh hai của cô!

Cơ hội thiệt đó!

"Cậu! Dì!" Ly Ly kéo cô lại bàn ngồi.

"Ly Ly! Tư Linh! Mau ăn đi. Hôm nay đồ ăn ngon tuyệt!" Lợi Tư Vũ chỉ tay vào bát cô nói.

"Mấy món đây, em nấu đó! Ngon thiệt không... Anh!?" Khuôn mặt cô có vẻ bình thường nhưng ẩn chứa điều gì đó lạ thường khiến Lợi Tư Vũ ớn lạnh. Anh cười ngượng, cảm giác không tự nhiên tiếp tục ăn. Rania thì không quan tâm lắm, cô ấy mặc kệ ánh mắt xung quanh tiếp tục gắp thức ăn cho Lợi Tư Vũ.

Ngon sao!? Tưởng qua mặt được cô chắc? Anh hai ăn đồ cô nấu cũng mấy lần, sao có mỗi lần này khen ngon vậy?

Chắc hai người vừa làm chuyện gì vui lắm?

Trên cổ của Rania còn để lại nhiều dấu vết hoan ái kìa!

Cô vừa ăn vừa cười tà mị nhìn Lợi Tư Vũ và Rania đang âu yếm, đút nhau ăn các kiểu. Anh cảm giác được có ánh nhìn chằm chằm, mắt liếc về nơi phát ra:

"Ơ... Tư Linh à, làm gì mà nhìn anh d... dữ vậy!?" Lợi Tư Vũ giật giật khoé môi.

"Em hôm nay lạ thế?" Rania lúc này cũng lên tiếng. Cô ấy cảm thấy cô hôm nay có gì lạ với hai người bọn họ.

Cô ánh mắt nguy hiểm, nói đúng hơn có chút đểu cáng nhìn hai người đối diện nói:

"Hôm qua hai anh chị lại đi chơi tới một hai giờ sáng hả?"

"À thì lâu lâu hai anh chị mới đi chơi nên là hơi xả láng chút... chút xíu." Rania ngượng ngùng đỏ mặt.

"Ồ xả láng luôn hả chị!? Chắc hôm qua hai anh chị nhiệt huyết lắm hả?"

"Ơ em nói... nói vậy là... là sao?"

"À không có gì đâu! Em chỉ muốn nhắc chị là hôm nay trời trở lạnh, nên mặc kín vào, nhất là vùng ngực." Cô vừa nói ngón tay vừa chỉ vào vòng một, đồng thời đá lông nheo với Lợi Tư Vũ.

Ngực sao? Rania lúc này mới cúi xuống nhìn, chi chít dấu hôn đầy khắp người. Hèn chi sáng nay Lợi Tư Vũ cứ đòi vệ sinh cá nhân cho cô, không cho cô nhìn vào gương. Rania lườm Lợi Tư Vũ, anh cố tình không thấy cúi mặt giả vờ ăn. Rania cột chặt lại áo lụa, che kín phần ngực.

Lợi Tư Vũ nhìn cô trong lòng thầm trách, cô mỉm cười đắc ý.

Cái con bé này biết thì im lặng đi! Đã khoác áo lụa bên ngoài rồi mà vẫn soi được!

Mặc kệ Lợi Tư Vũ đang hậm hực cô ra sao? Cô vẫn nhàn nhã ăn xong bữa sáng. Lâu lâu cô chọc anh hai một chút, cũng khá vui!

Xong xuôi, cô đưa Ly Ly lên lầu thay đồ. Rania cũng lên phòng Lợi Tư Vũ, cô ấy thay đồ xong là cả hai người rời đi trước khi cô và Ly Ly xuống.

"Cháo cô cho vào hộp chưa?" Cô nhìn một nữ giúp việc nói.

"Dạ rồi ạ! Cháo đây! Thưa cô chủ!" Nữ giúp việc cầm hộp cháo đã bỏ vào giỏ đưa cho cô.

Truyện Chữ Hay