Sau khi tan làm, Lưu Nhược Lam không đi thẳng về nhà mà cô ả có ghé qua siêu thị mua một ít đồ ăn và vật dụng cá nhân, tầm một tiếng sau mới về nhà. Nhà cô ả cách công ty MR cũng không xa lắm, tầm hai mươi phút đi bộ đã tới nơi. Vừa mở cửa vào nhà, cô ả đã ngán ngẩm nhìn cảnh tượng trước mắt là sàn nhà ngổn ngang chai rượu, lon bia. Cái gạt tàn chứa đầy thuốc lá, vài điếu còn dang dở và rơi trên nền đất, tiếng ồn ào của cái ti vi vẫn đang mở. Dường như quá quen với cảnh tượng này, cô ả chỉ thở dài, mắt lướt qua thân ảnh tàn tạ nằm trên ghế sofa, rồi đi vào bếp nấu bữa tối. Lưu Nhược Lam nấu ăn rất ngon vì ước mơ của cô ả là trở thành một đầu bếp nhưng có lẽ cô ả sẽ không thể với tới được.
Nấu xong bữa tối, cô ả bày ra bàn, tay tháo bỏ tạp dề đi lại ghế sofa gọi Yến Nhi dậy:
"Này! Dậy đi, tôi nấu xong bữa tối rồi!"
"Ưm... Ưm..." Yến Nhi rên rỉ vài tiếng, sau đó từ từ nâng một mí mắt nhìn Lưu Nhược Lam. Ả ngáp một hơi dài, tay dụi dụi mắt để tỉnh ngủ hơn, lê cơ thể mệt mỏi đi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Lưu Nhược Lam nhìn đống bề bộn sau lưng ả rồi nói:
"Cô ăn xong thì dọn dẹp bãi chiến trường của cô đi!"
"Tôi biết rồi! Tối nay cô có đi làm không?" Ả thở dài mệt mỏi.
"Có! Tôi ăn xong, khoảng h là đi làm!"
Lưu Nhược Lam phờ phạc cúi đầu tập trung ăn, cô ả nói tiếp:
"Tối mai là buổi lễ ra mắt rồi, cô muốn vào trong thì phải giả làm nhân viên của công ty."
"Tôi biết, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Chỉ đợi tối mai, khi tôi gọi điện cô hãy ra cửa sau đón tôi."
"Ừm."
Ăn xong cũng đã gần tám rưỡi, Lưu Nhược Lam dọn bát rửa chén, còn Yến Nhi thì quét nhà và dọn bãi chiến trường của ả. Rửa bát xong, Lưu Nhược Lam không có một giây phút nghỉ ngơi mà đi thẳng vào phòng trang điểm, thay đồ chuẩn bị đi làm.
Yến Nhi phải công nhận Lưu Nhược Lam rất giỏi. Buổi sáng cô ả phải đi làm từ sáu giờ sáng đến sáu giờ chiều, về nhà là nấu cơm, dọn dẹp rồi chín giờ đi làm tới hai, ba giờ sáng hôm sau. Tính ra một ngày cô ả chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ, thậm chí có hôm ả làm về trễ là thức tới sáng. Lưu Nhược Lam chỉ sống một mình, cô ả không biết ba mẹ ruột là ai? Từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, sau đó được nhận nuôi rồi lại bị bỏ rơi. Không gia đình, không người thân, không bạn bè, một thân lạnh lẽo lang thang khắp đầu đường xó chợ để kiếm sống. Năm đó Lưu Nhược Lam mười một tuổi, tính đến nay đã hơn mười năm.
Lưu Nhược Lam đi ra khỏi phòng với bộ dạng đẹp đẽ, sang trọng khác với bộ dạng nhớp nháp lúc đi làm về. Cô ả mở hộc tủ ra lấy một hộp bao cao su bỏ vào túi xách, soi đi soi lại bản thân trong gương.
"Đêm nào đi làm cô cũng đem theo một hộp sao?" Yến Nhi quỳ gối dưới sàn nhà, ả đang nhặt những lon bia cho vào bì đen.
"Ừm! Đem theo phòng những tên kia không mang bao."
"..."
Lưu Nhược Lam cúi gập người mang giày cao gót, cô ả không quên dặn Yến Nhi:
"Cô dọn dẹp xong thì tắt đèn đi ngủ đi, không cần đợi tôi. Nhớ khoá cửa cẩn thận, có thể tối nay tôi sẽ về trễ." Nói rồi, Lưu Nhược Lam đóng cửa lại, ả Yến Nhi thì tiếp tục công việc dọn dẹp.
Đêm khuya yên ắng, vắng lặng chỉ thấp thoáng tiếng gió thổi xen giữa khe lá. Yến Nhi cứ xoay người qua xoay người lại, ả không tài nào ngủ được. Ngày mai là thời cơ của ả, Yến Nhi nôn nóng ngồi bật dậy. Cuối cùng ả cũng có thể trả thù cô, ả mở hộc tủ bên cạnh giường rút ra một cái bọc đen được gói dán keo kĩ càng, nụ cười hung ác không thể ác hơn, ánh mắt tàn nhẫn đầy máu tanh nhìn chằm chằm vào tấm hình lớn dán trên bức tường, trên tấm hình đầy rẫy những vết rạch của dao, góc phải bên trên hình là con dao được cắm sâu, trong hình là một cô gái xinh đẹp không xa lạ.
"Ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc!"
Câu nói vừa cất xong, một giọng cười man rợ vang vọng khắp phòng, ám ảnh từng nhịp vào tâm trí người nghe. Cảm giác như Yến Nhi đã gần phát điên, ý nghĩ trả thù của ả đã ăn mòn tâm trí, trái tim đã phủ một màu đen u ám. Ả không còn là một cô bé hiền lương của mười sáu năm trước, không thể quay lại được nữa.