Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

chương 829

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Khuôn mặt khi ngủ của cô trông cực kỳ ngoan ngoãn, hô hấp trở nên đều đều, tia sáng dịu nhẹ nhảy múa trên khuôn mặt xinh xắn đẹp như tranh vẽ, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, chép miệng tựa như đang ăn món ngon nào đó ở trong mộng.

Quách Cao Minh khóa trái cửa ban công.

Anh đưa cô ra ngoài phòng học, dẫn cô đi thẳng một đường đến căn phòng làm việc nhỏ này. Trong lòng anh tích tụ cơn tức giận ngút trời cùng với tâm trạng phức tạp, tự dặn mình phải nghiêm khắc mảng cô một trận, nhất định phải khiến cô vĩnh viễn không thể nào quên bài học ngày hôm nay.

Thế nhưng khi bước vào căn phòng làm việc nho nhỏ này, mặt đối mặt với cô, đầu óc của anh lại trở nên hỗn loạn. Anh tích tụ rất nhiều cảm xúc ở trong lòng, muốn phun ra ngoài nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào cho phải, cuối cùng trở nên lúng túng bối rối “Em ngủ trên tiết học của tôi”

“Nếu em muốn ngủ thì cứ ngủ ở chỗ này”

Lúc anh nói những lời này, rất nhiều cảm xúc bị đè nén khiến ngữ điệu trong giọng nói của anh rất kỳ lạ.

Kiều Bích Ngọc bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học lần đầu tiên bị giáo viên gọi lên văn phòng. Cô đứng im trước bàn làm việc của anh, đầu cúi xuống, dường như đang thật sự suy ngẫm về lỗi sai của bản thân.

Nghe đến đây, cô nghĩ răng giáo viên trước mặt nói vậy là đang nói mát để chê trách hành vi của cô.

Thế nhưng cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe thấy tiếng bước chân dần hướng về phía cửa văn phòng của anh. Anh rời khỏi phòng làm việc, bước chân của anh có hơi vội vàng, sau đó cánh cửa bị đóng lại. Kiều Bích Ngọc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, lúc này mới cảm thấy căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.

Giáo viên này hoàn toàn không hành động theo kịch bản cũ, bình thường các giáo viên gọi học sinh đến phòng làm việc đều mắng một trận đế răn đe khuyên bảo học trò đó nên chăm chỉ học tập mới đúng. Sao giáo viên này lại bỏ mặc cô ở trong văn phòng rồi tự mình đi trước vậy.

Nếu như là học sinh bình thường, chắc chắn lúc này sẽ rất căng thẳng, tiếp tục đứng im tại chỗ chờ giáo viên trở về giống như bị phạt đứng, Nhưng Kiều Bích Ngọc chỉ kiên nhẫn được ba phút đồng hồ. Cô nhíu mày, hai mắt liếc nhìn quanh phòng làm việc một vòng, cảm thấy trong văn phòng nhỏ này không tồn tại nguy hiểm, thế là tự mình đi tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Giáo viên không cho cô đi, vậy cô sẽ thành thật ngồi chờ ở đây. Ngồi yên được một hồi, cô cảm thấy cơn buồn ngủ lại ập đến, dù sao thời tiết mùa xuân cũng ấm áp, làn gió thổi nhẹ rất dễ chịu.

Khi trở về phòng làm việc, Quách Cao Minh nhìn thấy cảnh cô ngủ say cũng khá giật mình, anh không ngờ cô lại thật sự dám ngủ ở trong này.

Giờ tan học đã qua từ lâu, khuôn viên trường ồn ào náo động cũng dần dần trở nên yên tĩnh, ánh hoàng hôn ấm áp khẽ hôn lên khuôn mặt say ngủ của cô. Cô cứ như vậy úp mặt một cách công khai lên bàn làm việc của anh, ngủ một giấc ngon lành, trông rất yên bình và thoải mái.

Quách Cao Minh đứng ở một bên quan sát một hồi lâu, hô hấp của anh trở nên nhẹ nhàng trong lúc vô thức, dường như không muốn đánh thức cô.

Như thể mọi phiền muộn cáu kỉnh trước đó đều tan thành mây khói chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi này, anh thấy lòng mình trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, cảm giác này rất dễ chịu Anh giống như bị ma xui quỷ khiến, lấy điện thoại di động ra, chụp một bức ảnh đang say ngủ của cô.

Quách Cao Minh không thể nói ra cảm giác ở trong lòng mình là gì, chẳng hiểu sao trong đầu lại đột nhiên nảy lên một suy nghĩ mãnh liệt, muốn được nhìn thấy khuôn mặt say giấc nồng của cô bất cứ lúc nào trong tương lai.

Bởi vì anh thật sự rất muốn sau này bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô.

Truyện Chữ Hay