Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Tống Manh Manh nhất thời không nhịn được, cô ấy vẫn khăng khăng nói: “Ai muốn đồ của cậu, chúng tôi sẽ tự mua” Cô Tống Manh Manh là tiểu thư con nhà giàu của trường này đấy.
“Những thứ này của em đều không đáng tiền, đều lấy ở nhà, mọi người đừng ghét bỏ” Tư Viễn An một tay chống gậy, giọng điệu thành khẩn mà đáng thương.
Tống Manh Manh không chịu nổi mà lùi lại một bước, cô ấy cảm thấy tên đàn em này thật không đơn giản.
Châu Mỹ Duy đến hiện trường với ngữ khí bình tĩnh: “Tư Viễn An, cậu cầm lại đi Bích Ngọc sẽ không muốn những thứ này đâu, cho dù cậu có mang lên, cô ấy cũng sẽ ném vào thùng rác.”
“Em vừa mới chuyển trường đến đây cũng không có người bạn nào. Lần trước chị Kiều đi cùng em đến bệnh viện, em chỉ muốn cảm ơn chị ấy cùng mọi người mà thôi.”
Tư Viễn An vốn là nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, lời nói khiêm tốn, da dẻ trắng trẻo thanh thuần, dung mạo khôi ngô, thân hình mỏng manh, khổ sở chống nạng.
Tống Manh Manh từ nhỏ đã muốn có em trai hoặc em gái để thỏa ước nguyện được trở thành chị lớn, nhưng không may mẹ cô ấy vừa sinh cô ấy ra thì liền qua đời, trong nhà chỉ có cô ấy cùng cha sống nương tựa lẫn nhau.
“Không sao đâu, từ nay về sau chúng ta đều là bạn của nhau.”
Tư Viễn An tha thiết cảm ơn Tống Manh Manh: “Cám ơn đàn chị”
“Không có gì đâu, không có gì đâu” Tống Manh Manh cười rất hòa nhã.
Lương thực dự trữ của phòng trở nên rất dồi dào, Tư Viễn An luôn tìm cớ tặng quà cho họ, người này tặng quà rất khiêm tốn, sau hai lần đến thăm, Tư Viễn An đã từ thù biến thành người nhà.
“Trẻ nhỏ dễ dạy, nhất định có thể làm được chuyện lớn” Phương Mai khen ngợi.
“Các cậu đều bị thăng nhóc đó mua chuộc rồi à?”
Chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh trong lớp đã về hết, Kiều Bích Ngọc đã làm xong bài kiểm tra cuối cùng, đang định ăn một suất bún lớn vào buổi trưa rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi Bọn họ cùng nhau đến nhà ăn, Châu Mỹ Duy cũng thở dài nói: “Tuy rằng Tư Viễn An trẻ tuổi hơn chúng ta, nhưng tớ cảm thấy cậu ta sau này sẽ rất tuyệt vời.”
“Đàn chị” Vừa mới nhắc đến người, cư nhiên liên xuất hiện.
“.. Mọi người vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không? Cơm trưa em tự làm, mọi người ăn thử giúp em được không?”
Tư Viễn An hình như có chút gấp gáp, mái tóc ngắn có chút rối tung, tựa hồ nhìn thấy bọn họ đã từ đẳng xa chạy tới đây.
Kiều Bích Ngọc kỳ quái: “Hôm nay không phải đến bệnh viện tái khám sao?”
Tư Viễn An ngây ngô cười với cô: “Kiểm tra rất nhanh, bác sĩ nói chỉ cần không vất vả luyện tập thì sẽ không có chuyện gì, thấy có thời gian nên em về nhà làm một ít bữa trưa”
Hai tay cầm hộp thức ăn lớn ba tầng và nhìn cô đây mong đợi.
“Em tự làm?”
“Thật là đẹp.”
Phương Mai và Châu Mỹ Duy tò mò nghiêng người về phía trước, tỏ ra khá ngạc nhiên, tài nấu nướng của đàn em giỏi như vậy sao?