Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Người này đúng là có việc gì là không dám làm, nếu như gặp phải tên trộm một lần nữa, nói không chừng còn xông lên đánh với người †a một trận.
Vẻ mặt của Yến Ngân do dự dường như muốn quan tâm hơn một chút, nhưng Kiều Bích Ngọc lại giống như chuyện này không liên quan gì đến mình, cô ấy cũng không biết tiếp tục đề tài này như thế nào.
Phương Mai liếc nhìn lớp trưởng lớp mình một cái, thầm nghĩ Yến Ngân sẽ sử dụng chiến thuật vòng vo để theo đuổi Kiều Bích Ngọc, hành trình trở nên thân thiết này thực sự quá khó khăn, gần như là không thể.
Vài người ngồi về chỗ, chuẩn bị sách giáo khoa của tiết học đầu tiên.
Kiều Bích Ngọc đang ngồi sau Phương Mai, cô khẽ hỏi: “Vừa rồi cậu muốn nói gì với tớ vậy?”
“Ồ, cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới…
Vừa dứt lời, thầy hiệu trưởng đã dẫn một học sinh đi vào.
Lớp bọn họ đều là những học sinh ngoan, không giống như lớp của Tống Manh Manh lúc nào cũng ầm ầm như cái chợ vỡ, khi học sinh mới bước vào trong lớp thì không khỏi bất ngờ, ngoại trừ biểu tình có thêm vài phần tò mò thì cả lớp cũng không bàn tán xôn xao.
Kiều Bích Ngọc ngạc nhiên hét lên: “Sao cậu lại ở đây!” Thanh âm của cô đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh của lớp học.
Chàng trai trên bục cao gần m, rất gầy, bị Kiều Bích Ngọc hét lên như vậy dường như cũng bị làm cho kinh hãi gương mặt lập tức đỏ bừng, vô thức cúi đầu, thoạt nhìn trông vô cùng non nớt.
Thầy hiệu trưởng có vẻ đặc biệt quan tâm đến cậu học sinh mới này: “Bạn học này tên là Tư Viễn An. Bắt đầu từ hôm nay, cậu ấy sẽ học cùng với lớp.”
Giáo viên còn cố ý liếc mắt ra hiệu với Kiều Bích Ngọc, ý bảo cô đừng bắt nạt người khác.
Những học sinh xuất sắc như Phương Mai chỉ quan tâm tới chuyện đọc sách, cũng ít khi quản những chuyện bên ngoài, nên một lúc sau mọi người cũng quen dần với chuyện này, bắt đầu vào lớp.
Cả buổi học là phần ôn tập ngữ văn, Kiều Bích Ngọc lơ đễnh, lông mày cau lại, hết lần này đến lần khác nhìn giáo viên sắp xếp chỗ ngồi cho Tư Viễn An và phát sách giáo khoa mới.
Tư Viễn An, Bạch Mập này, sao đột nhiên lại học cùng trường, cùng lớp với cô?
“Không phải cậu đang học lớp mười sao?
Như thế nào lại chuyển đến lớp của tôi?”
Tuy nói cùng cậu ta không tính là có giao.
tình gì, nhưng tối hôm qua cô gặp lại cậu ta, cậu ta cũng nói là mình đang học lớp mười ở trường khác, hiện tại không giải thích được tại sao lại vào lớp của cô… Khiến cô luôn cảm thấy bị người ta lừa gạt, Kiều Bích Ngọc có chút khó chịu.
Tư Viễn An nghe ra giọng điệu của cô không tốt, đột nhiên trong lòng có chút nóng nảy, vội vàng ngẩng đầu giải thích.
“Điểm số của em đạt tiêu chuẩn, tất cả các khóa học ở trường trung học của em đều tự học xong rồi, năm nay em có thể cùng các bạn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thật sự, em không lừa chị”
Tư Viễn An sợ rằng cô không tin, biểu tình rất là bối rối: “Nếu không em lấy bảng điểm của em ra cho chị xem, bây giờ em lập tức về nhà lấy” Nói xong, cậu ta thật sự xoay người muốn chạy tới cầu thang.
“Bạn học, cậu đi đâu vậy, thầy hiệu trưởng tìm cậu kìa”
Phía sau có âm thanh truyền đến, một nam sinh theo lời tới tìm người, vừa tìm được Tư Viễn An bảo cậu ta nhanh chóng đi đến phòng hiệu trưởng, Tư Viễn An vẫn nhìn theo Kiều Bích Ngọc đang đứng ở bên kia, vẻ mặt cậu ta muốn nói lại thôi: “Em, em… Ông ấy là chú của em, em từ trường THCS số chuyển đến đây, em muốn nhảy lớp để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học” Cậu ta ngoan ngoãn nói rõ tất cả.
Kiều Bích Ngọc vốn không muốn để ý tới cậu ta, nhưng nhìn đáng vẻ này của cậu ta, giống như bị người ta bắt nạt rất ấm ức.