Chương
Để tránh bầu không khí kỳ quái trong xe, quản gia chậm rãi nói: ‘Bây giờ cũng không biết cậu Khánh Nam đang ở đâu, ông cụ cũng chưa ăn tối, không bằng chúng ta…”
Quản gia biện minh cho chính mình, Quách Cao Minh cũng không nói lời nào, ngược lại ánh mắt rơi vào điện thoại di động của ông nội.
Ông cụ Quách vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giống như nhất thời không biết đối mặt với những lời chất vấn của thăng cháu trai mình như thế nào, lẽ nào ông ấy lại nói mình đến để theo dõi nó, hừ, chuyện này đúng là quá mất mặt rồi?
Ông cụ nhanh chóng hẳng giọng, khó hiểu nói một câu: “Học sinh trường này thực sự lợi hại” Trong giọng nói mang theo vài phần khen ngợi.
Những tưởng rằng Quách Cao Minh vẫn sẽ trầm mặc, nhưng không ngờ anh lại lên tiếng trả lời: “Là rất tốt”
“Thẻ ước nguyện của mình không biết bị tên khốn nào lấy mất Nói đến này, Kiều Bích Ngọc tức giận, mặc dù cô không tin rằng một tờ giấy nhớ nho nhỏ có thể giúp ước mơ của mình trở thành hiện thực, nhưng dù sao đó cũng là điều ước, tên khốn nào lại độc ác như vậy.
Phương Mai mỉm cười cũng không nói gì, cảm thấy chuyện này thật sự quá bình thường.
Bên trên đó ký tên của Kiều Bích Ngọc, chỉ cần một nam sinh đi ngang qua duỗõi tay liền có thể lấy được nó mà cất đi.
Đêm qua, hoạt động chung của một số trường đã kết thúc một cách sôi nổi và hoàn hảo, nhiều học sinh phấn khích đến mức nửa đêm không ngủ được, sáng ra đại bộ phận sẽ trưng ra đôi mắt gấu trúc, nhưng Kiều Bích Ngọc hoàn toàn ngược lại, cả người tàn đầy năng lượng.
Cô và Phương Mai chạy đến hội học sinh trước giờ tự học buổi sớm, Kiều Bích Ngọc đã đến nhận giải thưởng cho công việc lần này của mình.
Túi giấy màu đỏ, hình như là tiền thưởng, Kiều Bích Ngọc cầm nó trong ta, căn cứ vào kinh nghiệm của cô, ít nhất cũng phải hơn mười triệu.
Không hề che giấu bản tính keo kiệt của mình, Kiều Bích Ngọc ngay lập tức nở một nụ cười thật tươi, tâm tình vui vẻ, đương nhiên cũng không để ý tới chuyện tờ giấy ghi ước nguyện bị người khác lấy mất.
Đàn em hội trưởng hội học sinh đương nhiệm không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái, cảm thấy đàn chị này quả thực quá khác người.
Thấy cô cầm phong bao đỏ, nhiều người cũng phì cười Tuy rằng đàn chị cũng không phải người dễ gần, nhưng thử nghĩ xem, ngoài ngoại hình nổi bật, tính cách này cũng rất thú vị.
Phương Mai và cô công khai trốn học sớm, tranh thủ sự yên tĩnh của khuôn viên trường, tranh thủ đi dạo vài vòng trong khuôn viên trường, ngắm nhìn màu xanh của cây cỏ, tâm tình cũng vô cùng sảng khoái.
Nhiệm vụ duy nhất của năm cuối cấp ba là tiếp tục làm đề, không có chương trình học mới, so với học sinh cấp ba bình thường vò đầu bứt tai, đối với hai vị học bá này thì những ngày tháng này không có gì khó khăn, hơn nữa còn cảm thấy có chút thích thú.
Phương Mai thấy cô hớn hở cầm một xấp tiền trong tay, không khỏi trêu chọc: “Kiều Bích Ngọc, tớ cảm thấy sau này cậu sẽ là một đối tác rất khó tính.”
“Cậu chăm chỉ vơ vét của cải như vậy hơn nữa cũng rất có bản lĩnh không phải khiến cho nửa kia cảm thấy áp lực càng lớn sao, dám khẳng định người đàn ông tương lai của cậu sau này cũng không dễ chịu gì”
Chủ yếu là bởi vì Kiều Bích Ngọc là một người luôn thích kiếm việc để làm.