Chương
Lục Khánh Nam bởi vì nghẹn miếng xương sườn mà cả mặt đỏ bừng, định đi vào nhà vệ sinh để chỉnh trang lại vẻ ngoài tuấn tú của mình, đột nhiên anh ta bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Đó là cô gái mà anh ta đã để chạy mất trước cổng trường cấp ba.
Lục Khánh Nam tính tình khó thay đổi, đối với phụ nữ xinh đẹp sẽ rất nhạy cảm, cho dù khoảng cách bao xa, chỉ cần cảm nhận được mục tiêu cả người anh ta lập tức trở nên vô cùng hăng hái.
“… Cô gái này càng nhìn lại càng đẹp, nhưng lại có chút mộc mạc.”
Lục Khánh Nam nhất thời quên mất mình đang muốn đi đến nhà vệ sinh, nhìn chằm về phía bàn của Kiêu Bích Ngọc ở trong nhà hàng.
Bàn của cô có bốn người ngồi, hôm nay mấy cô gái đều trang điểm một chút, trông rạng rỡ và cuốn hút hơn mọi khi, đặc biệt trong mấy cô gái này có một người giống như một mặt trời nhỏ.
Kiều Bích Ngọc đi một đôi giày nhỏ màu trắng, quần jean xanh đậm bình thường, áo len giản dị với mũ trùm đầu màu tím, mái tóc dài dày và mềm mại được cột cao kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt không hề thoa phấn, mà chỉ thoa một lớp kem chống nắng, cũng thoa một chút son màu đỏ, mắt ngọc mày ngài.
Cô có đôi mắt to và sáng, không cần đeo kính áp tròng thẩm mỹ, đôi mắt như sáng như sao, án mắt trong trẻo không yếu đuối có thêm vài phần kiên nghị Lục Khánh Nam nhìn cô chăm chú, càng nhìn càng cảm thấy dường như trước đây anh †a đã từng nhìn thấy gương mặt này: “… Nhìn thế nào cũng giống như tình địch trước đây của mẹ” Nghĩ đến đây, Lục Khánh Nam không khỏi nhíu mày.
Tình địch trước đây mà mẹ anh nói đương nhiên cũng là do bà nghĩ ra, cha anh ta có bao nhiêu trung thực, cũng chính là không lường trước được tai họa phía trước, hình như là một người nổi tiếng tên là Cung Nhã Trang Cô cả nhà họ Cung, Cung Nhã Trang, có thế nói là mỹ nhân được yêu thích nhất thời của cha anh ta, nghe nói bà ta là một người cao ngạo, có rất nhiều cậu ấm theo đuổi nhưng cũng không vừa mắt một ai nhưng cuối cùng cũng không biết xảy ra chuyện gì lại gả cho một tên như Kiều Văn Vũ.
Những chuyện này Lục Khánh Nam đều là nghe mẹ mình nói Bởi vì bố của anh ta đã từng cất giữ một bức ảnh Cung Nhã Trang chơi piano trên sân khấu, ông thắng thắn nói rằng bởi vì cảm thấy đẹp cho nên mới tùy tiện giữ lại.
Mà hiện tại, nhà họ Cung cũng đã sớm sa sút từ lâu, nhà họ Kiều lại càng ngày phát triển, ở thành phố Hải Châu này cũng coi như có chút tiếng tăm, miễn cưỡng cũng có thể coi là có chút ảnh hưởng ở nơi này.
Không có khả năng.
Lục Khánh Nam cẩn thận mà nhìn kỹ Kiều Bích Ngọc vài lần, mặc dù cô gái này trông giống với Cung Nhã Trang, nhưng cách ăn mặc của cô gái này quá mức đơn giản.
Con gái duy nhất của Kiều Văn Vũ cũng không thể chịu đựng khổ sở như vậy, nhất định sẽ được theo học ở một trường danh tiếng.
Một đôi mắt vẫn không ngừng trộm nhìn mình, Kiều Bích Ngọc dù bị mù cũng có thể cảm nhận được, khi cô đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức không được tốt lắm Cô có ấn tượng rất xấu về anh ta, chỉ cảm thấy người tóc vài lái xe đến trước mình nhất định không phải là người tốt.
Lục Khánh Nam nhìn thấy vẻ mặt không vui của Kiều Bích Ngọc, vẻ mặt lại không giấu được buồn cười, liền khôi phục lại bộ dạng cà lơ phất phơ của mình.
Vô thức muốn đi tới trêu chọc cô một chút, nhưng ngay lập tức nghĩ đến sự có mặt của Quách Cao Minh, anh không thích tiếp xúc với phụ nữ, thời cơ không thích hợp, quả thực đáng tiếc.
Kiều Bích Ngọc lập tức trở nên cảnh giác, giống như một con mèo sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
May mà anh ta không đến, Lục Khánh Nam trực tiếp đi tới quầy lễ tân, nhìn danh sách khách ăn uống “Tống Manh Manh, trong lòng thầm nhớ kỹ cái tên này, hóa ra là Tống Manh Manh, quay đầu lại ném cho Kiều Bích Ngọc một nụ cười phong lưu.
Kiều Bích Ngọc chỉ cảm thấy kẻ tóc vàng này cười chẳng khác nào mấy tên trộm.
Lục Khánh Nam lần này lại rất an phận, chỉ cười cười rồi nói với Kiều Bích Ngọc “Hẹn lần sau gặp lại”.
Kiều Bích Ngọc không khỏi cảm thấy nổi da gà.
“Mau rút lui” Sau khi ăn xong Kiều Bích Ngọc nhanh chóng giục đám người Tống Manh Manh quay về trường học.
Cô sợ tên tóc vàng kia lại tìm đến mình để gây khó dễ, mấy đứa con trai trong trường thường chọc phá cô, cô còn có thể xử lý được, vừa nhìn thấy tên tóc vàng này liền cảm giác mình đắc tội không nổi.
Tống Manh Manh nhét chiếc bánh bao cuối cùng vào miệng, vẫn còn muốn gói một ít đồ ăn mang về, ở nhà hàng này quá sang trọng bọn họ ăn cũng không được tự nhiên, vẫn nên gói về ký túc xá ăn thì hơn.
“Không cần thanh toán?” Khi mấy người họ đi đến quầy thanh toán nghe vậy thì không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.